Thiên Hương Bách Mị

Phong Ấn (3)

Thập Tứ Lang

2024-07-22 07:37:46

Xung Di chân nhân lập tức bắt đầu ngưng thần thả ra Linh Minh Lung. Trong Dị Dân Mộ tràn ngập thi thể của Hải Ngoại Dị Dân, những thi thể lâu nhất đã được cất giữ ở đây hàng nghìn năm, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết linh lực cực kỳ nhỏ. Y từ từ loại bỏ từng cái một, đột nhiên lại cảm nhận được một luồng linh khí yếu ớt nhưng vô cùng quen thuộc.

Loại linh khí này y đã từng thấy qua nhiều lần ở Hồ Xạ Phong, là của vị đã từng làm toàn bộ tiên gia Trung Thổ kinh ngạc. Xung Di chân nhân bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về nguồn linh khí, hóa ra là của thi thể đã sớm không thể nhìn ra dung mạo kia!

Y bị dọa đến mức ngừng Linh Minh Lung lại.

Thúy Huyền tiên nhân nhắm mắt lại, hời hợt nói: “Tiếp tục, đó là thi thể của Thanh Thành, không cần kinh ngạc.”

Xung Di chân nhân hít một hơi thật sâu, y thông minh như vậy hẳn là trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được một ít nguyên nhân, lúc này bất đắc dĩ bình tĩnh lại, tiếp tục thả Linh Minh Lung ra. Toàn bộ Dị Dân Mộ ngoại trừ chút linh khí còn sót lại của Hải Ngoại Dị Dân, chỉ có ba dòng linh khí từ hai vị trưởng lão và Thanh Thành tiên nhân vừa qua đời, ngoài ra thì cực kỳ sạch sẽ, không có gì khác.

Y liên tục thử ba bốn lần rồi mới thu Linh Minh Lung lại, chắp tay nói: “Vãn bối không hề phát hiện điều gì dị thường.”

Thúy Huyền tiên nhân cười một tiếng: “Có thật là một chút cũng không có?”

Xung Di chân nhân nghiêm nghị nói: “Ta lấy mạng sống cam đoan, quả thật không có manh mối gì.”

Đôi mắt ngái ngủ của Thúy Huyền tiên nhân lại từ từ rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Đã như vậy thì số mệnh của Thanh Thành đã hết. Đáng tiếc, hắn kiên cường xuất chúng đến mức đến lúc chết cũng không nói một lời. Thanh Thành, haiz, Thanh Thành,….”

Nói đến đây, lão lại rơi vào trầm tư, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Cô bé kia, là đệ tử của ngươi sao? Ta cảm thấy nàng rất khác người thường, thân là sư phụ, ngươi còn phát hiện được điều gì bất thường về nàng nữa không?”

Xung Di chân nhân suy nghĩ hồi lâu, cái chết của Thanh Thành tiên nhân rất kỳ lạ mà tàn khốc, vị Thúy Huyền tiên nhân này trước đây nổi tiếng với những thủ đoạn tàn ác, lão đã nghi ngờ Lê Phi thì chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ có một khoảng thời gian không được yên bình. Nàng luôn siêng năng và khôn khéo, y thân là sư phụ, bằng bất cứ giá nào cũng phảo bảo vệ tốt cho đồ đệ mình.

Y lập tức đáp: “Tiểu đồ cũng không có gì quá khác thường, ngược lại rất cần cù chịu khó khiến vãn bối hết sức vui mừng. Vì lẽ đó, nên lần này dẫn nàng đi săn yêu luyện chế pháp bảo đê nâng cao tu vi của nàng hơn một chút.”

Thúy Huyền tiên nhân ừ một tiếng, khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, vậy ngươi ra ngoài đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xung Di chân nhân cúi chào rời khỏi Tiểu Thiên Thế Giới. Lê Phi thấy sắc mặt y bình tĩnh mà Thúy Huyền tiên nhân theo sau ra ngoài cũng không còn tức giận như trước nữa nên nàng yên tâm hơn.

Các trưởng lão khác đã đi vào phong ấn Dị Dân Mộ trong nơi luyện tập chỉ còn thầy trò bốn người bọn họ đứng trên đỉnh núi cao chót vót một hồi lâu, Nghiễm Vi chân nhân bỗng nhiên nói: “Xung Di, biểu tình của ngươi không đúng, bên trong đã xảy ra chuyện gì?”Xung Di chân nhân lắc đầu một cái: “Không thể nói.”

Nghiễm Vi chân nhân ha ha cười một tiếng: “Ta đoán là có liên quan đến Thanh Thành tiên nhân?”

Xung Di chân nhân ủ rũ nhìn ông, Nghiễm Vi xưa nay vốn rất cơ trí rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, sợ là đang muốn gài bẫy mình, nhưng Nghiễm Vi chân nhân đột nhiên thở dài nói: “Mấy năm trước, là ta vô tình nghe được, những vị tiên nhân lão bối kia nói đã phát hiện ra tung tích của Thanh Thành tiên nhân, phải đi bắt sống hắn, trong lòng ta đã đoán được vài thứ, sợ là đi tìm kiếm linh dược gì đó đều là để che mắt, hắn những năm kia là ở Hải Ngoại đúng không?”

Xung Di chân nhân khẽ cười khổ: “Đúng là không thể cản nổi cái miệng của ngươi. Nói về Dị Dân Mộ một chút cũng không sao nhưng nói mấy chuyện này trước mặt đệ tử, ngươi muốn tụi nó nghĩ thế nào đây?”

“Tụi nó cũng không phải là người không có đầu óc, chẳng lẽ không biết phân biệt đúng sai hay sao?” Giọng nói cũa Nghiễm Vi chân nhân rất trầm ổn và bình tĩnh. “Hai người các con rất giỏi, chúng ta chuyến này tới Bạch Biện Chi Nhai là vì phong ấn Dị Dân Mộ của Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo, Dị Dân Mộ này ban đầu không phải thuộc sở hữu của Vô Nguyệt Đình mà của tiên gia môn phái trước đây bị diệt môn.”

“Cái gọi là Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo là chỉ Hải Ngoại có ngàn vạn châu, ngàn vạn đảo, gọi chung là Thiên Châu Vạn Đảo. Hai đứa hẳn là cũng biết về Hải Vẫn rồi, đến lúc đó trên trời dưới đất sẽ xuất hiện đủ loại dị tượng, thiên lôi biển lửa cũng sẽ đổ xổ từ Hải Ngoại đến vùng Trung Thổ ta, Hải Ngoại Dị Dân còn có khả năng thu phục bầy yêu và hung thú ở Trung Thổ. Mấy loại dị tượng này cũng không có gì là ghê gớm, môn phái bị diệt môn này ngày xưa đã từng là một tiên gia vô cùng lợi hại ở vùng Trung thổ. Mỗi đợt Hải Vẫn bọn họ đều thu thập rất nhiều thi thể Dị Dân, nói là là chiến lợi phẩm thì đúng hơn. Cho đến tận bây giờ người ở vùng Trung Thổ chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về Hải Ngoại nên vẫn luôn sợ hãi và đề phòng.”

“Rồi năm trăm năm sau, Hải Vẫn lại một nữa ập đến, chính là năm trăm năm trước. Lần đó, tiên gia ở Trung Thổ thương vong rất nặng nề vì hai hung thần Dạ Xoa đến thẳng đến nơi này, tấn công vào Dị Dân Mộ của tiên gia này. Hai hung thần Dạ Xoa trong một đêm đã tàn sát hết môn phái này, chúng đến và đi như một cơn gió và cực kì hung dữ. Rất nhiều tiên nhân đã chết dưới móng vuốt của Dạ Xoa nên các con đã hiểu tạo sao chúng ta lại phẫn nộ như thế khi nhắc đến Dị Dân Mộ rồi đó.”

Nghiễm Vi chân nhân nghiêm nghị nhìn hai người đệ tử, trịnh trọng nói: “Lần này Hải Vẫn ập đến, Dị Dân Mộ tuyệt đối không thể ở lại Vô Nguyệt Đình được nữa, chỉ có thể phong ấn nó tại Bạch Biên Chi Nhai. Chúng ta tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm của tiên môn này, nhưng mà Dạ Xoa lại cực kỳ hung hãn nên Hải Vẫn lần này vẫn là một cuộc ác chiến, trưởng lão của tiên gia môn phái bọn ta không biết sẽ thương vong bao nhiêu. Những chuyện này vốn là đợi các con đột phá Bình Cảnh thứ sáu mới nên nói cho các con biết, nhưng ta luôn không đồng ý với điều này. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, càng hiểu được có bao nhiêu nguy hiểm thì chúng ta mới có thể chuẩn bị sẵn sàng, tâm cảnh của đệ tử thời kỳ tu hành thậm chí còn quan trọng hơn cả việc thành tiên. Thế hệ trước chúng ta cứ che che giấu giấu chỉ khiến mình trở nên hèn yếu vô năng chứ cũng chẳng có ích gì.”

Xung Di chân nhân cười nói: “Ngươi nói rất có lý, những lời này nên nói cho các vị tiên nhân lão bối kia nghe.”

Nghiễm Vi chân nhân thở dài một cái: “Thế hệ lão bối như Thúy Huyền tiên nhân đã chứng kiến cảnh tượng quá khốc liệt thảm thương nên hành động đương nhiên tàn nhẫn và thận trọng hơn, ngay cả Thanh Thành tiên nhân bọn họ đều có thể ra tay được. Các con biết không, năm đó chỉ có Thanh Thành tiên nhân mới đủ khả năng chiến đấu với Dạ Xoa, chém đứt một sừng của Dạ Xoa. Sau đó Dạ Xoa trở về Hải Ngoại, Thanh Thành tiên nhân cũng bị thương nặng khó khỏi nên đã rời khỏi Vô Nguyệt Đình, tung tích cuối cùng biến mất ở Đông Hải, sau đó liền bặt vô âm tín. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, vốn tưởng rằng các lão bối tiên nhân không còn để ý đến hắn nữa, không ngờ họ vẫn luôn âm thầm nghe ngóng và chỉ có thể suy đoán hắn đã đi Hải Ngoại, nhưng với thương thế nặng như thế thì hắn làm sao mà đi Hải Ngoại được? Cảnh tượng ở Hải Ngoại như thế nào chúng ta còn không biết sao? Nhưng ta thật sự không cách nào lý giải, hẳn là cả đời này cũng không thể biết được nhưng đã rơi vào tay của Thúy Hiền tiên nhân, Thanh Thành tiên nhân lại cực kỳ bướng bỉnh, chỉ sợ là không giữ được mạng.”

Xung Di chân nhân nhỏ giọng nói: “Ông ấy đã quy tiên rồi.”

“…Thật sao?” Nghiễm Vi chân nhân thở dài một tiếng. “Thiên tài xuất chúng cuối cũng vẫn biến thành một nắm đất, năm đó nếu như hắn không kiên quyết muốn đấu với Dạ Xoa… Haiz, cứng quá dễ gãy, cứng quá thì dễ gãy! Tu Viễn, con luôn hành động giống với Thanh Thành tiên nhân, đây là điều luôn khiến ta lo lắng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng nói: “Đệ tử xin nghe theo lời sư phụ dạy bảo.”

Nghiễm Vi chân nhân lắc đầu, thật ra một lời nói cũng không thể thay đổi được tính tình của một người. Lôi Tú Viễn cực kỳ hiếu thắng, khi gặp phải kẻ mạnh không thể tránh khỏi, người khác sẽ chỉ nghĩ đến cầu xin tha thứ, nhưng hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiêu chiến, gặp mạnh càng muốn mạnh hơn, đây là bản chất trời sinh, cũng không thể làm được gì.

Đang lúc nói chuyện, các trưởng lão vào trong phong ấn Dị Dân Mộ cũng đã trở về, ngay cả hai vị tiên nhân Thúy Huyền và Thủ Trung cũng có vẻ rất mệt mỏi, đương nhiên phong ấn Dị Dân Mộ không phải chuyện nhẹ nhàng gì.

Thủ Trung tiên nhân nói: “Phong ấn xong rồi, chúng ta về Vô Nguyệt Đình trước. Yêu vật ở trung tâm Trung Thổ đều rất lợi hại, bên người hai ngươi còn có đệ tử, chớ có cậy mạnh, cũng không cần tham nhiều. Ngoại giới đã phát sinh nhiều hỗn loạn như thế, trở về môn phái bàn bạc chính sự mới là quan trọng.”

Sau khi từ biệt các trưởng lão và hai vị tiên nhân lão bối, Xung Di chân nhân lập tức thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi nhìn Nghiễm Vi chân nhân cười một tiếng, cả hai đều nói: “Cuối cùng cũng đi rồi. Có hai vị tiền bối kia ở đây, nói chuyện cũng không được thoải mái.”

Không ngờ hai vị trưởng lão này cũng kính sợ hai vị tiên nhân lão bối kia, Lê Phi không không nhịn được bật cười, đột nhiên nhìn thấy Lôi Tu Viễn tiến lên khom người nói: “Đệ tử l.ỗ mãng, có một chuyện muốn nhờ vả. Đệ tử và Lê Phi tâm đầu ý hợp, nguyện ý cùng nhau làm đạo lữ, mong sư phụ và Xung Di trưởng lão tác thành.”

Quá bất ngờ không hề báo trước khiến nàng bị dọa sợ, cũng chẳng quan tâm đến thẹn thùng hay gì khác, chỉ mở to mắt mà nhìn hắn.

Xung Di chân nhân nhướng mày cười một tiếng, nhìn về phía Nghiễm Vi chân nhân. Nghiễm Vi cũng mỉm cười, nhớ đến việc Thúy Huyền tiên nhân bảo mình đi Thanh Khâu một chuyến để điều tra Khương Lê Phi, ông vốn có chút nghi hoặc, nhưng bọn họ đã nhìn hai đứa nhỏ này từng bước trưởng thành, lại yêu thương nhau như thế, trong lòng ông rất vui mừng vì chuyện đã thành, lập tức vuốt bộ râu dài cười nói: “Hai con cũng coi như là thanh mai trúc mã, một cứng rắn một dịu dàng, có thể coi là trời đất tác thành, ta đương nhiên là không hề có ý kiến gì. Xung Di, ngươi thì sao?”

Xung Di chân nhân nhìn Lê Phi, giọng ấm áp: “Đây là chuyện riêng của con, con nên thoải mái mà nói lên chủ kiến của mình.”

Lê Phi hết ngượng ngùng đến xúc động lại chuyển thành mừng rỡ, nhưng vẫn có chút sợ hãi. Nàng kinh ngạc nhìn Lôi Tu Viễn, hắn đang quay lại mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nói: Nàng có dám hay không?

Nàng ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng tiến lên hành lễ, trịnh trọng nói: “Đệ tử Khương Lê Phi, cùng Tu Viễn tâm đầu ý hợp, nguyện ý cùng làm đạo lữ. Xin sư phụ và Nghiễm Vi trưởng lão tác thành.”

Xung Di chân nhân mỉm cười gật đầu, đỡ hai người đứng dậy, sau đó kéo Lôi Tu Viễn sang bên thì thầm vào tai hắn truyền thụ phương pháp song tu.

Xung Di chân nhân cũng kéo Lê Phi sang một bên, nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu Chiêu Mẫn biết ta là người truyền thụ phương pháp song tu cho con, sợ là sẽ trách ta không hợp lễ phép, chuyện này vốn nên do con bé truyền thụ. Hành trình đi săn yêu vừa dài đằng đẵng vừa cực khổ, e rằng hai con cũng không có hứng thú gì, hơn nữa con bé cũng hay nói dông dài chỉ khiến con đau đầu thêm thôi. Đợi đến khi nào quay về, nói Chiêu Mẫn dạy một chút cho con đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0