Thiên Hương Bách Mị

Thử Sinh Hà Cầu (3)

Thập Tứ Lang

2024-07-22 07:37:46

Trên đời có người như Thúy Huyền tiên nhân, cũng có người như Thanh Thành tiên nhân. Hai vị tiên nhân Nghiễm Vi và Xung Di đã tự mình tiếp xúc với người Hải Ngoại nên hẳn đều đã trải qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng giống như Thanh Thành, họ quyết định bỏ qua thù oán mà chú tâm vào việc khám phá Hải Ngoại.

Lựa chọn của mỗi người là khác nhau, không thể chỉ dựa vào đúng sai mà phán xét. Tuy nhiên, đối với Lê Phi, nàng không thể không vui khi nhìn thấy trên đời có người đưa ra lựa chọn giống như sư phụ Thanh Thành của mình, hơn nữa đây còn là người sư phụ thứ hai mà mình thân thiết, kính trọng, và gần gũi.

Nàng đến gần Xung Di chân nhân, hỏi: “Sư phụ, Chiêu Mẫn sư tỷ có khỏe không? Còn có Đông Dương trưởng lão và Thanh Nhạc trưởng lão nữa.”

Xung Di chân nhân trả lời: “Ta đã rất lâu không quay về rồi. Hơn trăm năm trước, ta thỉnh thoảng có liên lạc với Chiêu Mẫn, nhưng gần đây hành tung của ta bất định nên nó không tìm được ta, chúng ta đã hơn một trăm năm không gặp nhau rồi. Nhưng mà con yên tâm đi, sư tỷ của con là một người tài giỏi, hiện giờ đã là trưởng lão của Trụy Ngọc Phong. Nó khác với ta nên Trụy Ngọc Phong bây giờ náo nhiệt hơn trước kia nhiều lắm. Sau này nếu có cơ hội hãy đến gặp nó một lần đi, nó vẫn luôn nhớ con nhiều lắm. Về phần Đông Dương thì…”

Đông Dương chân nhân có thể nói là gặp tai bay vạ gió*, bỗng dưng vô cớ bị Huyền Hoa tiên nhân gây thương tích. Trăm năm trước trong lá thư cuối cùng của Chiêu Mẫn có đề cập đến việc Thanh Nhạc trưởng lão muốn mời Chung Nam Quân đến chữa thương giúp Đông Dương chân nhân, nhưng lại nhận được tin Chung Nam Quân đã về cõi tiên. Thế nên, tình huống của Đông Dương chân nhân sợ là không lạc quan lắm.

*tai bay vạ gió: bỗng dưng gặp phải tai họa

Xung Di chân nhân thở dài nói: “Chúng ta đều đã là những lão gia sống gần nghìn năm rồi nên không thể làm được việc lớn, điều tối thiểu có thể làm là không để lại tiếc nuối gì. Thanh Nhạc cuối cùng vẫn ở lại với hắn, ta nghĩ hai người bọn họ hẳn là hạnh phúc lắm. Tử Hề Phong có tiều nha đầu họ Nhạc kia thừa kế, Thanh Nhạc đã dành cả đời để tu luyện công pháp nghiêm khắc kia rồi nên ta chỉ mong hai người họ không cần bận tâm đến những thứ này trong khoảng thời gian còn lại của họ nữa.”

Lê Phi cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, không khỏi kinh ngạc nói: “A? Sư phụ người đang nói Đông Dương trưởng lão và Thanh Nhạc trưởng lão…?”

Xung Di chân nhân cười nói: “Bây giờ con mới biết sao? Đứa nhỏ này có lúc thông minh, lại có lúc vô cùng chậm hiểu. Tiên pháp Thanh Nhạc tu luyện là Nhạc Luật tiên pháp, còn nghiêm khắc hơn cả tiên pháp tuyệt tình đoạn dục của Tinh Chính Quán Huyền Môn, thậm chí còn không thể nói chuyện với nam tử trong rất nhiều năm. Bà ấy và Đông Dương có tình cảm với nhau nhưng vẫn luôn phải giữ kẽ trong nhiều năm như thế, đến ngay cả những lão nhân gia như chúng ta cũng phải bội phục.”

Lê Phi nhớ lại rất nhiều chi tiết trong quá khứ mà nàng chưa bao giờ để ý tới. Hóa ra Thanh Nhạc trưởng lão thường xuyên đi cùng Đông Dương trưởng lão, vậy mà nàng chưa từng nghĩ tới điều đó.

“Lê Phi.” Xung Di chân nhân bỗng nhiên nhìn nàng cười. “Con có nguyện ý kể cho chúng ta nghe về những chuyện đã xảy ra bốn tăm năm nay không?”

Nghiễm Vi chân nhân ở phía đối diện cũng xoay người nhìn sang, thậm chí ngay cả Hắc Sa Nữ đang ngồi cùng Hồ Gia Bình cũng nghiêng người để nghe. Lê Phi quyết định kể lại tất cả mọi chuyện bắt đầu từ việc mình bị trọng thương bởi thiên lôi biển lửa. Hai vị tiên nhân Nghiễm Vi và Xung Di đều nghe đến ngây người, khi nhắc đến chuyện thôn dân thiếu văn minh nhưng rất giỏi ngự yêu trên trên đảo Câu Anh, Xung Di chân nhân kinh ngạc nói: “Như vậy đúng là ở Hải Ngoại rất am hiểu về việc ngự yêu! Ngay cả dân thường cũng đều như thế, quả thật rất đáng sợ!”

Nhật Viêm vẫn luôn đứng trên vai Lê Phi mà ngáp dài, đột nhiên cười lạnh: “Đúng là thói quen tu hành ngu xuẩn ở Trung Thổ, lúc nào cũng suy diễn bậy bạ về Hải Ngoại nên người người đều là Dạ Xoa. Ta nói cho các ngươi biết, nếu cứ ôm cái suy nghĩ ở Hải Ngoại đều là kho báu thì nhân lúc chưa muộn cứ ở lại đi! Để đỡ phải thất vọng! Ngược lại, đối với rất nhiều người ở Hải Ngoại, Trung Thổ mới là nơi có nhiều thứ quý giá, linh khí đầy khắp nơi cũng đủ cho họ thèm thuồng muốn chết rồi!”

Xung Di chân nhân biết được hắn là bằng hữu tốt của Thanh Thành tiên nhân, cũng là Cửu Vĩ Hồ ẩn náu nhiều năm trên người Lê Phi, tuy là yêu, nhưng còn sáng suốt hơn rất nhiều tiên nhân khác. Lúc này, y hạ mình, cung kính hành lễ nói: “Xin Nhật Viêm tiền bối chỉ giáo.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhật Viêm thấy bọn họ tôn trọng mình như thế, lập tức vui vẻ: “Tiểu nha đầu, cho bọn họ xem Tiểu Thiên Thế Giới của ngươi đi!”

Con hồ ly này nhất định là có ý định đem cái gọi là “bộ sưu tập” trong Tiểu Thiên Thế Giới kia khoe khoang với mọi người. Khi ở Hải Ngoại, hắn chỉ biết tranh luận với Lôi Tu Viễn vì Lê Phi hoàn toàn không có hứng thú gì với những thi thể kia. Lúc này, hắn rốt cuộc cũng tìm được đối tượng để khoe khoang nên vui vẻ đến mức mấy cái đuôi không ngừng phe phẩy.

Lê Phi lấy từ trong ngực áo ra một chiếc gương đồng nhỏ, đặt trên lòng bàn tay rồi kép hai tay lại. Chỉ trong chốc lát, một khe nứt đã xuất hiện giữa hai tay nàng, linh khí bên trong vô cùng mạnh mẽ trong veo, hoàn toàn có thể so sánh với Tiểu Thiên Thế Giới của Thúy Huyền tiên nhân năm đó.

Những người khác đều kinh hãi, Hồ Gia Bình há miệng kinh ngạc nói: “Oa! Muội ngay cả Tiểu Thiên Thế Giới cũng có rồi?!”

Lê Phi nói: “Không khó, chỉ cần có đủ linh khí là có thể mở.”

Người tu hành từ lúc mới nhập môn đến khi thành tiên, lô đỉnh trong cơ thể sẽ giãn nở hàng ngàng vạn lần, khi linh khí mà lô đỉnh có thể chứa được đạt đến một hạn mức nhất định thì người đó có thể mở ra Tiểu Thiên Thế Giới. Ở Trung Thổ, tiên nhân có thể mở Tiểu Thiên Thế Giới không hề nhiều bởi vì cần quá nhiều linh khí, thế nhưng nàng vốn là Quả Kiến Mộc nên linh khí vốn đã nhiều hơn những người khác. Vì vậy nên chuyện nàng có thể mở ra Tiếu Thiên Thế Giới không có gì phải bất ngờ.

Khó khăn ở chỗ là tìm ra thứ gì đó để chứa linh khí, nàng đã thử mọi cách từ lược đến đèn dầu, cuối cùng Nhật Viêm thậm chí không biết từ nơi nào tìm được một cái tẩu thuốc, nhưng không có cái nào thành công. Nàng ngẫu nhiên chọn một chiếc gương đồng, không nghĩ đến sau một lần đã thành. Giống như Thúy Huyền tiên nhân, Tiểu Thiên Thế Giới của nàng cũng có hình ảnh phản chiếu, trên trời có hồ nước mà dưới đất cũng có hồ nước, cảnh tượng rất kỳ lạ.

Xung Di chân nhân nhất thời có chút xúc động. Y nhớ lại tiểu đệ tử này của mình ngày nào cũng luyện tập tiên pháp lên hình nhân ở Trụy Ngọc Phong, thể chất của nàng đặc biệt, linh căn kỳ lạ. Ban đầu nàng không có gì nổi bật, nhưng lúc đó y đã có cảm giác rằng khi linh khí của nàng đạt đến hạn mức nhất định và sự hiểu biết về ngũ hành của nàng trở nên sâu sắc hơn thì nàng sẽ vô cùng gần với cảnh giới “Cao nhất” mà các tiên gia Trung Thổ thường gọi. Đến khi đó, sự tầm thường sẽ trở thành sự hoàn hảo không thể phá hủy.

Vào giờ phút này, y lại thật sự có thể tận mắt chứng kiến loại trình độ gọi là “Cao nhất” này, nhưng y cũng biết đây là cảnh giới mà người tu hành Trung Thổ không thể nào đạt tới. Căn nguyên kinh khí của nàng còn phong phú hơn bọn họ vô số lần, thân thể và thiên phú về linh lực như thế chỉ có thể là nhân duyên của trời đất mà thôi.

“Tiểu Thiên Thế Giới này đã được mở ra rất tốt.” Xung Di chân nhân theo bản năng khen nàng. Bốn trăm năm đã qua rồi, Lê Phi không còn là đệ tử tu luyện ngây ngô khi đó nữa, nhưng y vẫn theo thói quen mà xem nàng là học trò mà tán dương.

Trong lòng Lê Phi nóng bừng, ngượng ngùng cười: “Vậy… được rồi, Nhật Viêm, ngươi dẫn sư phụ và mọi người đi vào đi…”

Nhật Viêm nào cần nàng nói những lời vô nghĩa này, thân hình nhỏ bé kia ướt qua khe hở, từ bên trong truyền đến một giọng nói: “Vào đi! Cho các ngươi mở mắt ra!”

Hai vị tiên nhân Xung Di và Nghiễm Vi dẫn đầu hăng hái tiến vào, Hồ Gia Bình còn lại vẫn đang bận hỏi Lê Phi: “Ở trong đó có cái gì? Đừng nói là mấy người bắt sống mấy người Hải Ngoại rồi nuôi trong đó nha? Đáng sợ quá đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ừm… Lê Phi cười khan, thật ra còn đáng sợ hơn thế. Ở trong đó phần lớn đều là thi thể sắp thối rữa, một số ít là bị Nhật Viêm giết, ngay cả thi thể cũng không hoàn toàn lành lặn…. Thật không biết nói làm sao.

“Đại sư huynh đi vào nhìn xem sẽ biết thôi.” Lê Phi cố ý úp úp mở mở.

“Còn biết thừa nước đục thả câu nữa!” Hồ Gia Bình lại cốc đầu nàng một cái. Hắc Sa Nữ vẫn luôn bất động ở phía sau rốt cuộc đưa tay kéo ống tay áo hắn, thấp giọng gọi: “Bình thiếu.”

Nàng đã không còn tiểu cô nương mười tuổi nữa, mấy cử chỉ như véo má và cốc đầu này không nên làm nữa. Cô nương này tính tình tốt nên không nói gì, nhưng chẳng lẽ hắn không chú ý đến vẻ mặt của Lôi Tu Viễn ở phía sau sao?

Hồ Gia Bình quay đầu ác ý nhìn Lôi Tu Viễn, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy bả vai của Lê Phi, nàng theo bản năng đang định tránh thì không ngờ hắn lại ghé vào tai nàng nói: “Nếu bây giờ vội vàng quay về Hải Ngoại chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái. Có nhiều tiên nhân muốn tìm mọi người như thế nên không thể nào tránh hết được tất cả. Thay vào đó, tốt nhất là nên ở lại đây một khoảng thời gian đi, đượi tình hình dịu lại rồi hẵng đi. Đúng rồi, nhân tiện muỗi hãy nhìn mặt của tiểu tử Lôi Tu Viễn kia đi.”

Hắn bóp cằm nàng quay về phía Lôi Tu Viễn, rồi vui vẻ dẫn Hắc Sa Nữ vào Tiểu Thiên Thế Giới. Lê Phi nhìn Lôi Tu Viễn, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không thấy có gì khác thường, hắn đang tựa người vào cửa sổ nhìn về Đông Hải gợn sóng lăn tăn ở phía xa.

Hồ Gia Bình muốn nàng nhìn cái gì? Lê Phi bối rối đi đến, gọi: “Tu Viễn, chàng đang nghĩ gì thế?”

Lôi Tu Viễn chống cằm, xoay đầu lại nhìn chằm chằm nàng: “….. Nghĩ về nàng.”

“Hả?” Lê Phi sửng sốt.

Lôi Tu Viễn đột nhiên lại mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không, kỳ thật ta đang nghĩ đến chính mình. Đối với vị tiên nhân vừa rồi có chút áy náy, nhưng khi nhìn thấy ông ấy, ta lại cảm thấy vui mừng.”

Lê Phi tựa vào người hắn, thấp giọng nói: “Hẳn là bởi vì chàng có cảm tình với ông ấy đó. Người nào đối xử tối với chàng, chàng sẽ không quên đâu.”

Lôi Tu Viễn lại nhìn nàng một cái: “Cho nên, thật ra trước đây nàng không tốt với ta nên ta mới quên mất nàng?”

Lê Phi nhất thời không nói nên lời, hắn đưa tay ấn đầu nàng, nói: “Sau này tốt với ta hơn là được, mất bò mới lo làm chuồng thật ra cũng không muộn đâu.”

Dứt lời, hắn xoay người đi vào Tiểu Thiên Thế Giới, để lại Lê Phi ngẩn người hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0