Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 30
Tô Từ Lí
2024-08-26 02:16:06
Mỗi lần đến đây, ông ta đều cảm thấy nhiệt độ giảm xuống đột ngột, ngay cả khi vào buổi trưa nắng gắt, ba mươi lăm ba mươi sáu độ, khi ông ta đặt chân đến ngã tư đường Ích Lộ và Phụng Dũng, cơ thể ông ta giống như bị một luồng gió lạnh bao phủ, lạnh thấu xương.
"Cô..."
Vu Kiến Quách còn chưa nói hết lời, lão đạo sĩ bên cạnh đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ cuộc đối thoại của hai người, vội vàng thúc giục Vu Kiến Quách: "Ông Vu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xem xem có thể giải quyết mọi chuyện nhanh chóng không."
Vu Kiến Quách nghĩ cũng có lý.
Đây không phải là vị đại sư đầu tiên ông ta mời đến, những người trước đều là những người có năng lực khác thường, nói với ông ta rằng đoạn đường này có vấn đề, nhưng với bản lĩnh của họ, họ chỉ có thể nhìn ra vấn đề rất lớn, nhưng lại không thể giải quyết được. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể mời từng người một.
Vị lão đạo sĩ này là bạn bè trong giới tài chính giới thiệu cho ông ta, nghe nói rất lợi hại.
Vu Kiến Quách liền đặt hết hy vọng vào laox ta.
Ông ta quay đầu gật đầu với Nguyễn Kiều, định mở lời thì thấy Nguyễn Kiều đưa tay về phía người đàn ông bên cạnh, ngay sau đó một tấm danh thiếp được đưa vào tay Vu Kiến Quách: "Đây là danh thiếp của người đại diện của tôi, nếu ông Vu không giải quyết được rắc rối ở đây hoặc vẫn cần tôi, có thể gọi điện cho người đại diện của tôi bất cứ lúc nào."
Nguyễn Kiều không nói nhiều, trước khi Vu Kiến Quách kịp phản ứng đã kéo Kỷ Khinh Hoài đi.
Đi được hai ba phút, Kỷ Khinh Hoài quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy Vu Kiến Quách và lão đạo sĩ đâu nữa.
Nghĩ đến việc Nguyễn Kiều kéo anh ta ra ngoài nói có thể liên lạc với người đại diện của cô bất cứ lúc nào, lông mày Kỷ Khinh Hoài không khỏi giật giật.
Không ngờ có một ngày anh ta lại trở thành người đại diện của một 'đại sư'.
Kỷ Khinh Hoài há miệng định nói gì đó, nhưng Nguyễn Kiều đã lên tiếng trước.
Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh như những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm lúc này: "Không cần mời tôi ăn cơm đâu, chúng ta đi ăn đêm nhé? Đồ nướng bia thế nào?"
Kỷ Khinh Hoài: "... Tôi là người đại diện của một ngôi sao, khi nói chuyện cô hãy nghĩ đến thân phận của tôi, đừng quá đáng."
Nguyễn Kiều liếc anh ta: "Đi không?"
Kỷ Khinh Hoài: "... Đi thôi."
Hai người chọn một quán nướng gần đó, vì xe của Kỷ Khinh Hoài đã hỏng bét, họ cũng không muốn gọi xe chạy đi chạy lại.
Nhưng may mắn là đồ nướng ở đây cũng khá ngon.
Nguyễn Kiều ngồi trên ghế, cắn sợi dây thun đen buộc tóc dài thành đuôi ngựa cao, để lộ khuôn mặt mộc.
Kỷ Khinh Hoài không nhịn được lại nhìn cô thêm một lần nữa, không khỏi cảm thán Nguyễn Kiều đúng là một mầm non tốt mà cuối cùng vẫn không thể trụ lại trong giới giải trí.
Nhưng khi Nguyễn Kiều cầm hai tay mỗi tay một xiên thịt nướng, không chút khách khí cắn một miếng, thì mọi cảm thán và tiếc nuối của Kỷ Khinh Hoài đều tan biến.
"Cô..."
Vu Kiến Quách còn chưa nói hết lời, lão đạo sĩ bên cạnh đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ cuộc đối thoại của hai người, vội vàng thúc giục Vu Kiến Quách: "Ông Vu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xem xem có thể giải quyết mọi chuyện nhanh chóng không."
Vu Kiến Quách nghĩ cũng có lý.
Đây không phải là vị đại sư đầu tiên ông ta mời đến, những người trước đều là những người có năng lực khác thường, nói với ông ta rằng đoạn đường này có vấn đề, nhưng với bản lĩnh của họ, họ chỉ có thể nhìn ra vấn đề rất lớn, nhưng lại không thể giải quyết được. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể mời từng người một.
Vị lão đạo sĩ này là bạn bè trong giới tài chính giới thiệu cho ông ta, nghe nói rất lợi hại.
Vu Kiến Quách liền đặt hết hy vọng vào laox ta.
Ông ta quay đầu gật đầu với Nguyễn Kiều, định mở lời thì thấy Nguyễn Kiều đưa tay về phía người đàn ông bên cạnh, ngay sau đó một tấm danh thiếp được đưa vào tay Vu Kiến Quách: "Đây là danh thiếp của người đại diện của tôi, nếu ông Vu không giải quyết được rắc rối ở đây hoặc vẫn cần tôi, có thể gọi điện cho người đại diện của tôi bất cứ lúc nào."
Nguyễn Kiều không nói nhiều, trước khi Vu Kiến Quách kịp phản ứng đã kéo Kỷ Khinh Hoài đi.
Đi được hai ba phút, Kỷ Khinh Hoài quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy Vu Kiến Quách và lão đạo sĩ đâu nữa.
Nghĩ đến việc Nguyễn Kiều kéo anh ta ra ngoài nói có thể liên lạc với người đại diện của cô bất cứ lúc nào, lông mày Kỷ Khinh Hoài không khỏi giật giật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ có một ngày anh ta lại trở thành người đại diện của một 'đại sư'.
Kỷ Khinh Hoài há miệng định nói gì đó, nhưng Nguyễn Kiều đã lên tiếng trước.
Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh như những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm lúc này: "Không cần mời tôi ăn cơm đâu, chúng ta đi ăn đêm nhé? Đồ nướng bia thế nào?"
Kỷ Khinh Hoài: "... Tôi là người đại diện của một ngôi sao, khi nói chuyện cô hãy nghĩ đến thân phận của tôi, đừng quá đáng."
Nguyễn Kiều liếc anh ta: "Đi không?"
Kỷ Khinh Hoài: "... Đi thôi."
Hai người chọn một quán nướng gần đó, vì xe của Kỷ Khinh Hoài đã hỏng bét, họ cũng không muốn gọi xe chạy đi chạy lại.
Nhưng may mắn là đồ nướng ở đây cũng khá ngon.
Nguyễn Kiều ngồi trên ghế, cắn sợi dây thun đen buộc tóc dài thành đuôi ngựa cao, để lộ khuôn mặt mộc.
Kỷ Khinh Hoài không nhịn được lại nhìn cô thêm một lần nữa, không khỏi cảm thán Nguyễn Kiều đúng là một mầm non tốt mà cuối cùng vẫn không thể trụ lại trong giới giải trí.
Nhưng khi Nguyễn Kiều cầm hai tay mỗi tay một xiên thịt nướng, không chút khách khí cắn một miếng, thì mọi cảm thán và tiếc nuối của Kỷ Khinh Hoài đều tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro