Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 2
Đăng Trản Không Thanh
2024-08-25 12:56:29
Nguyễn phu nhân bị thương hôn mê bất tỉnh, cha Nguyễn một mình không mang đi được một lớn một nhỏ, liền bắt lấy một người địa phương nhờ người ta ôm con giúp, ông ấy thì ôm vợ chạy trốn.
Kết quả hai người tách nhau ra trong lúc rối ren, người ôm con không tìm được cha Nguyễn, bèn đặt đứa trẻ lên ghế dài ven đường, một mình vào bốt điện thoại công cộng liên lạc với cha Nguyễn.
Một đôi vợ chồng trung niên không con đi ngang qua nhìn thấy ven đường có đứa nhỏ, gọi vài tiếng không ai trả lời, còn tưởng là đứa trẻ bị vứt bỏ, liền ôm đi.
Người nhận ủy thác kia bị lạc mất đứa nhỏ, sợ gánh trách nhiệm, càng tiếc số tiền mà cha Nguyễn hứa hẹn, vội vàng nghĩ ra chiêu thức đánh tráo.
Người này có một hàng xóm là một kẻ ngốc, bị cha mẹ ném cho bà ngoại, không quan tâm, sau khi bà cụ qua đời, bà ấy đi lung tung ở bên ngoài, không biết bị người nào làm cho mang thai, buổi tối hôm trước vừa mới ở nhà sinh ra một bé gái.
Người ủy thác kia dưới tình thế cấp bách chạy về trộm đứa bé của người đàn bà ngốc kia ra ngoài, giả mạo đứa bé bị ôm đi giao cho cha Nguyễn, chỉ nói áo khoác bọc đứa bé quá mỏng, lại dính máu, bà ta sợ đứa bé chịu lạnh nên về nhà lấy cái chăn thay.
Đứa trẻ sinh ra trong hỗn loạn, cha Nguyễn chỉ biết là con gái, căn bản không nhìn kỹ, cũng không phát hiện có gì không đúng, còn thanh toán tiền chăn cho người ta, vội vàng mang theo vợ con trở về nhà, cứ thế qua hơn hai mươi năm.
Tình hình trước mắt là, năm đó thiên kim thật bị ôm đi dưới cơ duyên xảo hợp bị phát hiện có quan hệ huyết thống với cha mẹ nhà họ Nguyễn, cha Nguyễn điều tra một chút mới phát hiện ra chân tướng năm đó.
Ông ấy nổi giận tiễn người tráo đứa nhỏ vào tù, lòng đầy áy náy với con gái ruột, gióng trống khua chiêng đón người về nhà.
Yến hội hôm nay chính là triệu cáo thiên hạ con gái Nguyễn thị đã trở về.
Kể từ đó, thân phận thiên kim giả xuất thân vô cùng không có thể diện của nguyên chủ này liền tương đối xấu hổ.
Nguyên chủ không muốn đối mặt với tất cả những chuyện đã định sẵn sau này, nên mới tự sát trong phòng, thứ nhất là trốn tránh hiện thực, thứ hai là muốn dùng cái chết của mình để làm người thân ngày xưa chán ghét.
Đúng vậy, nguyên chủ là trùng sinh, nhưng cô ấy không muốn làm lại một lần nữa, trực tiếp lựa chọn chết đi.
Không chỉ lần này, ở kiếp trước cô ấy chết cũng là tự sát.
Người ta đều nói người chết một lần sẽ có chỗ sợ hãi đối với cái chết, nhưng Nguyễn Miên lại quyết tuyệt như thế, có thể thấy cô ấy chán ghét thậm chí là thống hận thế gian này cỡ nào, một khắc cũng không chịu lưu lại, cũng không quay đầu lại đi theo sứ giả Câu Hồn.
Vân Tranh thương cảm nhìn người trong gương: "Đồ ngốc, nếu cô một mực muốn rời đi, ai cũng không thể cưỡng ép giữ cô lại, chỉ tiếc cô không nhìn thấy, thế gian này không chỉ có một loại cách sống, nếu cô có thể nhìn thấy, có lẽ sẽ có tâm thái hác."
"Bản tôn đã dùng thân thể của cô, chính là nhận tình của cô, cô tự đầu thai đi, ngày sau gặp lại, tất có báo đáp."
Nguyễn Miên mới ra lò lại nhìn thoáng qua mình trong gương, lần theo dáng vẻ của nguyên chủ trong trí nhớ, cầm một đôi giày ra thay, thong dong bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhưng Long Vân Tôn Giả tu vi cao thâm hiển nhiên không quá thích ứng với cảm giác giày cao gót cao tám centimet, vừa đi được vài bước liền trẹo một cái, suýt chút nữa đập mặt xuống đất.
【 Phi, hình thù kỳ quái không đẹp mắt cũng không dùng được, kém xa giày Vân Cẩm của bản tôn. 】
【 Cái nơi rách nát gì vậy, ngay cả đôi giày ra hồn cũng không có...】
Tôn giả sắc mặt trầm ổn nhưng cõi lòng tan nát nói thầm.
Nhà họ Nguyễn thiết yến, khách khứa đầy sảnh.
Trong đại sảnh là khung cảnh ăn uống linh đình, mọi người quần áo chỉn chu mỉm cười bắt chuyện, hỏi han, bầu không khí hài hòa.
Cha mẹ họ Nguyễn mang theo con gái vừa mới nhận ra, Nguyễn Sam Nguyệt thân hình cao gầy, khuôn mặt có tám phần tương tự với Nguyễn Tu Thành đi lại giữa đám khách khứa, dẫn cô ta đi vào vòng tròn ngày sau cần giao thiệp.
Kết quả hai người tách nhau ra trong lúc rối ren, người ôm con không tìm được cha Nguyễn, bèn đặt đứa trẻ lên ghế dài ven đường, một mình vào bốt điện thoại công cộng liên lạc với cha Nguyễn.
Một đôi vợ chồng trung niên không con đi ngang qua nhìn thấy ven đường có đứa nhỏ, gọi vài tiếng không ai trả lời, còn tưởng là đứa trẻ bị vứt bỏ, liền ôm đi.
Người nhận ủy thác kia bị lạc mất đứa nhỏ, sợ gánh trách nhiệm, càng tiếc số tiền mà cha Nguyễn hứa hẹn, vội vàng nghĩ ra chiêu thức đánh tráo.
Người này có một hàng xóm là một kẻ ngốc, bị cha mẹ ném cho bà ngoại, không quan tâm, sau khi bà cụ qua đời, bà ấy đi lung tung ở bên ngoài, không biết bị người nào làm cho mang thai, buổi tối hôm trước vừa mới ở nhà sinh ra một bé gái.
Người ủy thác kia dưới tình thế cấp bách chạy về trộm đứa bé của người đàn bà ngốc kia ra ngoài, giả mạo đứa bé bị ôm đi giao cho cha Nguyễn, chỉ nói áo khoác bọc đứa bé quá mỏng, lại dính máu, bà ta sợ đứa bé chịu lạnh nên về nhà lấy cái chăn thay.
Đứa trẻ sinh ra trong hỗn loạn, cha Nguyễn chỉ biết là con gái, căn bản không nhìn kỹ, cũng không phát hiện có gì không đúng, còn thanh toán tiền chăn cho người ta, vội vàng mang theo vợ con trở về nhà, cứ thế qua hơn hai mươi năm.
Tình hình trước mắt là, năm đó thiên kim thật bị ôm đi dưới cơ duyên xảo hợp bị phát hiện có quan hệ huyết thống với cha mẹ nhà họ Nguyễn, cha Nguyễn điều tra một chút mới phát hiện ra chân tướng năm đó.
Ông ấy nổi giận tiễn người tráo đứa nhỏ vào tù, lòng đầy áy náy với con gái ruột, gióng trống khua chiêng đón người về nhà.
Yến hội hôm nay chính là triệu cáo thiên hạ con gái Nguyễn thị đã trở về.
Kể từ đó, thân phận thiên kim giả xuất thân vô cùng không có thể diện của nguyên chủ này liền tương đối xấu hổ.
Nguyên chủ không muốn đối mặt với tất cả những chuyện đã định sẵn sau này, nên mới tự sát trong phòng, thứ nhất là trốn tránh hiện thực, thứ hai là muốn dùng cái chết của mình để làm người thân ngày xưa chán ghét.
Đúng vậy, nguyên chủ là trùng sinh, nhưng cô ấy không muốn làm lại một lần nữa, trực tiếp lựa chọn chết đi.
Không chỉ lần này, ở kiếp trước cô ấy chết cũng là tự sát.
Người ta đều nói người chết một lần sẽ có chỗ sợ hãi đối với cái chết, nhưng Nguyễn Miên lại quyết tuyệt như thế, có thể thấy cô ấy chán ghét thậm chí là thống hận thế gian này cỡ nào, một khắc cũng không chịu lưu lại, cũng không quay đầu lại đi theo sứ giả Câu Hồn.
Vân Tranh thương cảm nhìn người trong gương: "Đồ ngốc, nếu cô một mực muốn rời đi, ai cũng không thể cưỡng ép giữ cô lại, chỉ tiếc cô không nhìn thấy, thế gian này không chỉ có một loại cách sống, nếu cô có thể nhìn thấy, có lẽ sẽ có tâm thái hác."
"Bản tôn đã dùng thân thể của cô, chính là nhận tình của cô, cô tự đầu thai đi, ngày sau gặp lại, tất có báo đáp."
Nguyễn Miên mới ra lò lại nhìn thoáng qua mình trong gương, lần theo dáng vẻ của nguyên chủ trong trí nhớ, cầm một đôi giày ra thay, thong dong bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhưng Long Vân Tôn Giả tu vi cao thâm hiển nhiên không quá thích ứng với cảm giác giày cao gót cao tám centimet, vừa đi được vài bước liền trẹo một cái, suýt chút nữa đập mặt xuống đất.
【 Phi, hình thù kỳ quái không đẹp mắt cũng không dùng được, kém xa giày Vân Cẩm của bản tôn. 】
【 Cái nơi rách nát gì vậy, ngay cả đôi giày ra hồn cũng không có...】
Tôn giả sắc mặt trầm ổn nhưng cõi lòng tan nát nói thầm.
Nhà họ Nguyễn thiết yến, khách khứa đầy sảnh.
Trong đại sảnh là khung cảnh ăn uống linh đình, mọi người quần áo chỉn chu mỉm cười bắt chuyện, hỏi han, bầu không khí hài hòa.
Cha mẹ họ Nguyễn mang theo con gái vừa mới nhận ra, Nguyễn Sam Nguyệt thân hình cao gầy, khuôn mặt có tám phần tương tự với Nguyễn Tu Thành đi lại giữa đám khách khứa, dẫn cô ta đi vào vòng tròn ngày sau cần giao thiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro