Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
Chương 26
Nguyệt Bán Đinh
2024-08-21 10:24:11
Luồng sương đen bao quanh người tân nương tử càng thêm dày đặc, hai mắt Nghê Miểu sáng lên, trên tay dính máu thì chính là thứ cô có thể ăn được rồi.
Nghê Miểu liếm môi, mới chuẩn bị ra tay, bỗng một trận gió âm thổi qua, ngăn cản động tác của nàng
“Đại nhân khẩu hạ lưu hồn*.” Giữa luồng gió âm, một người mặc quan phục quỷ sai của địa phủ bước ra hành lễ với Nghê Miểu.
*Chế từ câu "thủ hạ lưu tình": bình thường "thủ hạ lưu tình" ý là ra tay thì hãy nương tay, để còn chút tình cảm đừng khiến hai bên trở mặt. # Trong trường hợp này, nữ chính ăn nên phải "hạ miệng" => khẩu hạ, không phải để "còn tình cảm" mà là "còn hồn" nên ta có "khẩu hạ lưu hồn".
“Rõ ràng là tôi phát hiện ra trước mà!” Nghê Miểu trừng mắt, bảo vệ đồ ăn của mình.
“Đại nhân, thành thật xin lỗi, Mai Hương liên quan đến bản án năm xưa, cần phải giải về địa phủ để nghiêm túc thẩm tra.” Quỷ sai căng thẳng nói.
“Mấy người thẩm tra vụ án thì cướp đồ ăn của tôi làm gì, có tin không tôi mà đói váng đầu thì một ngụm nuốt luôn cả địa phủ của mấy người!” Lúc này Nghê Miểu thật sự không vui chút nào.
“Rất xin lỗi đại nhân, túi vô lượng này là lão đại bồi thường cho ngài, không những có thể chứa quỷ ở trong đó, hơn nữa còn có công dụng giữ tươi, có thể bảo quản quỷ hồn tươi mới, thêm cả công năng đông lạnh. Ngày hè nắng hè chói chang ăn một miếng quỷ hồn ướp lạnh thì tuyệt diệu nhường nào.” Quỷ sai vội lấy một chiếc túi trông vô cùng tầm thường ra.
Nghê Miểu ghét bỏ nhìn chiếc túi, túi tốt hơn chiếc này hồi trước cô có rất nhiều, đáng tiếc...
Nghê Miểu nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận, sau mấy lời quảng cáo của tên quỷ sai này cô đã động lòng rồi.
“Dẫn ta đi! Dẫn ta đi! Muốn gì ta cũng nghe theo hết!” Nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện, giọng nói Mai Hương gấp gáp vô cùng, ánh mắt nhìn về phía quỷ sai cực kỳ nóng bỏng.
Nghê Miểu không thể tin nhìn cô ta, giống như đang nhìn một kẻ phụ lòng vậy.
Cuối cùng quỷ sai vẫn dẫn Mai Hương đi, tốc độ nhanh như phía sau có quỷ hồn truy đuổi.
Lúc Nghê Miểu xuống dưới tầng còn vì chỉ được ngắm chứ không được ăn mà thoáng buồn bực. Bấy giờ thầy trò Âu Dương Thổ hãy còn bị nhốt ở trên tầng ba.
“Thế nào rồi? Đại sư?” Triệu Dung bước lên hỏi.
Nghê Miểu kể đơn giản về câu chuyện của Mai Hương.
Nói xong, mắt của hai người phụ nữ trước mặt cô đều đỏ lên.
“Khi gả chồng, cô ấy chắc nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi, lúc ấy không biết sẽ sợ hãi thế nào.” Hoàng Lộ Lộ hơi nghẹn ngào nói.
“Chị Dung, có phải chị bị lừa rồi không, em thấy câu chuyện này nghe cứ như tiểu thuyết ấy, còn tân nương tử thời cổ đại nữa, ha ha ha.” Thư ký đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng ngắt lời Nghê Miểu, còn che miệng cười duyên.
Nghê Miểu liếm môi, mới chuẩn bị ra tay, bỗng một trận gió âm thổi qua, ngăn cản động tác của nàng
“Đại nhân khẩu hạ lưu hồn*.” Giữa luồng gió âm, một người mặc quan phục quỷ sai của địa phủ bước ra hành lễ với Nghê Miểu.
*Chế từ câu "thủ hạ lưu tình": bình thường "thủ hạ lưu tình" ý là ra tay thì hãy nương tay, để còn chút tình cảm đừng khiến hai bên trở mặt. # Trong trường hợp này, nữ chính ăn nên phải "hạ miệng" => khẩu hạ, không phải để "còn tình cảm" mà là "còn hồn" nên ta có "khẩu hạ lưu hồn".
“Rõ ràng là tôi phát hiện ra trước mà!” Nghê Miểu trừng mắt, bảo vệ đồ ăn của mình.
“Đại nhân, thành thật xin lỗi, Mai Hương liên quan đến bản án năm xưa, cần phải giải về địa phủ để nghiêm túc thẩm tra.” Quỷ sai căng thẳng nói.
“Mấy người thẩm tra vụ án thì cướp đồ ăn của tôi làm gì, có tin không tôi mà đói váng đầu thì một ngụm nuốt luôn cả địa phủ của mấy người!” Lúc này Nghê Miểu thật sự không vui chút nào.
“Rất xin lỗi đại nhân, túi vô lượng này là lão đại bồi thường cho ngài, không những có thể chứa quỷ ở trong đó, hơn nữa còn có công dụng giữ tươi, có thể bảo quản quỷ hồn tươi mới, thêm cả công năng đông lạnh. Ngày hè nắng hè chói chang ăn một miếng quỷ hồn ướp lạnh thì tuyệt diệu nhường nào.” Quỷ sai vội lấy một chiếc túi trông vô cùng tầm thường ra.
Nghê Miểu ghét bỏ nhìn chiếc túi, túi tốt hơn chiếc này hồi trước cô có rất nhiều, đáng tiếc...
Nghê Miểu nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận, sau mấy lời quảng cáo của tên quỷ sai này cô đã động lòng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dẫn ta đi! Dẫn ta đi! Muốn gì ta cũng nghe theo hết!” Nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện, giọng nói Mai Hương gấp gáp vô cùng, ánh mắt nhìn về phía quỷ sai cực kỳ nóng bỏng.
Nghê Miểu không thể tin nhìn cô ta, giống như đang nhìn một kẻ phụ lòng vậy.
Cuối cùng quỷ sai vẫn dẫn Mai Hương đi, tốc độ nhanh như phía sau có quỷ hồn truy đuổi.
Lúc Nghê Miểu xuống dưới tầng còn vì chỉ được ngắm chứ không được ăn mà thoáng buồn bực. Bấy giờ thầy trò Âu Dương Thổ hãy còn bị nhốt ở trên tầng ba.
“Thế nào rồi? Đại sư?” Triệu Dung bước lên hỏi.
Nghê Miểu kể đơn giản về câu chuyện của Mai Hương.
Nói xong, mắt của hai người phụ nữ trước mặt cô đều đỏ lên.
“Khi gả chồng, cô ấy chắc nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi, lúc ấy không biết sẽ sợ hãi thế nào.” Hoàng Lộ Lộ hơi nghẹn ngào nói.
“Chị Dung, có phải chị bị lừa rồi không, em thấy câu chuyện này nghe cứ như tiểu thuyết ấy, còn tân nương tử thời cổ đại nữa, ha ha ha.” Thư ký đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng ngắt lời Nghê Miểu, còn che miệng cười duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro