Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
Chương 35
Nguyệt Bán Đinh
2024-08-21 10:24:11
“Cút ngay!” Nghê Miểu quát lớn một tiếng.
Sương đen cuồn cuộn, ánh mắt nữ quỷ không tốt nhưng thấy Nghê Miểu đằng sau, theo bản năng rụt cổ lại, không tình nguyện biến mất.
Nghê Miểu lại ngẩng đầu, người chung quanh đều há hốc miệng nhìn chằm chằm cô.
Cô sờ mặt mình, chẳng lẽ bỗng dưng hôm nay mình đẹp hơn mọi ngày à?
Đỗ Như Tuyết bên cạnh đến chọc nhẹ cánh tay cô, lúc này cô mới nhìn thấy sắc mặt không thế nào đẹp nổi của Nghê Hồng Nguyệt và Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh.
“Chị... chị chỉ muốn em về nhà tham gia buổi tiệc vào cuối tuần thôi, chị không có ý xấu.” Nghê Hồng nguyệt cúi đầu, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi, xung quanh bắt đầu vang lên ít thanh âm nghị luận.
“Cô ta quả là không biết thân biết phận nhỉ?”
“Cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn ở đó kiêu ngạo cái gì không biết.”
“Nghê Hồng Nguyệt đúng là có lòng, nếu là tôi thì còn lâu mới để tâm tới cô ta.”
“Miểu Miểu, cuối tuần chú Nghê với dì Tô chuẩn bị tiệc chào mừng Nghê Hồng Nguyệt, đến lúc đó em mang quà đến, qua đó nhận sai, chuyện này sẽ trôi qua thôi.” Trần Thiên Hạo ở một bên nói.
“Không có hứng thú.” Nghê Miểu lười biếng nói.
Mày Trần Thiên Hạo nhăn lại, lộ ra biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép.
“Đầu óc anh úng nước à? Nghê Miểu làm sai cái gì mà phải trở về xin lỗi? Hơn nữa việc cậu ấy bị đuổi ra khỏi nhà không phải do cái người bên cạnh anh loan truyền cho người người đều biết sao? Kêu cậu ấy trở về có khác gì để nhục nhã người ta đâu?” Đỗ Như Tuyết đập bàn đứng dậy: “Lúc trước tuy cảm thấy anh chỉ biết líu ríu như mấy bà tám, nhưng ít ra bản tính không xấu, hiện giờ sao lại như thế này? Đầu óc bị cô ả trà xanh này dùng hồ dán lại rồi à?”
Trần Trừng cũng lên tinh thần, hung hăng lườm hai người trước mặt.
"Đừng để ý đến bọn họ." Hoàng Tình lãnh đạm nhìn Nghê Hồng Nguyệt.
“Tôi không có.” Mắt Nghê Hồng Nguyệt bị nước mắt bao phủ, liên tục xua tay phủ nhận.
Ở trong mắt người xung quanh, Nghê Miểu thật đúng là không có tí tình người nào.
Bên này, Nghê Miểu không để tâm tới chút chuyện đó, dù gì thì cô cũng đâu phải là nhân loại.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo lúc xanh lúc trắng, theo bản năng muốn phản bác nhưng bị tiếng chuông vào học cắt ngang, cuối cùng hai người bọn họ chỉ có thể trở về chỗ ngồi.
Trần Thiên Hạo quay đầu lại liếc nhìn Nghê Miểu một cái, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, sau đó mới đứng dậy an ủi Nghê Hồng Nguyệt bên cạnh.
Sương đen cuồn cuộn, ánh mắt nữ quỷ không tốt nhưng thấy Nghê Miểu đằng sau, theo bản năng rụt cổ lại, không tình nguyện biến mất.
Nghê Miểu lại ngẩng đầu, người chung quanh đều há hốc miệng nhìn chằm chằm cô.
Cô sờ mặt mình, chẳng lẽ bỗng dưng hôm nay mình đẹp hơn mọi ngày à?
Đỗ Như Tuyết bên cạnh đến chọc nhẹ cánh tay cô, lúc này cô mới nhìn thấy sắc mặt không thế nào đẹp nổi của Nghê Hồng Nguyệt và Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh.
“Chị... chị chỉ muốn em về nhà tham gia buổi tiệc vào cuối tuần thôi, chị không có ý xấu.” Nghê Hồng nguyệt cúi đầu, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi, xung quanh bắt đầu vang lên ít thanh âm nghị luận.
“Cô ta quả là không biết thân biết phận nhỉ?”
“Cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn ở đó kiêu ngạo cái gì không biết.”
“Nghê Hồng Nguyệt đúng là có lòng, nếu là tôi thì còn lâu mới để tâm tới cô ta.”
“Miểu Miểu, cuối tuần chú Nghê với dì Tô chuẩn bị tiệc chào mừng Nghê Hồng Nguyệt, đến lúc đó em mang quà đến, qua đó nhận sai, chuyện này sẽ trôi qua thôi.” Trần Thiên Hạo ở một bên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có hứng thú.” Nghê Miểu lười biếng nói.
Mày Trần Thiên Hạo nhăn lại, lộ ra biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép.
“Đầu óc anh úng nước à? Nghê Miểu làm sai cái gì mà phải trở về xin lỗi? Hơn nữa việc cậu ấy bị đuổi ra khỏi nhà không phải do cái người bên cạnh anh loan truyền cho người người đều biết sao? Kêu cậu ấy trở về có khác gì để nhục nhã người ta đâu?” Đỗ Như Tuyết đập bàn đứng dậy: “Lúc trước tuy cảm thấy anh chỉ biết líu ríu như mấy bà tám, nhưng ít ra bản tính không xấu, hiện giờ sao lại như thế này? Đầu óc bị cô ả trà xanh này dùng hồ dán lại rồi à?”
Trần Trừng cũng lên tinh thần, hung hăng lườm hai người trước mặt.
"Đừng để ý đến bọn họ." Hoàng Tình lãnh đạm nhìn Nghê Hồng Nguyệt.
“Tôi không có.” Mắt Nghê Hồng Nguyệt bị nước mắt bao phủ, liên tục xua tay phủ nhận.
Ở trong mắt người xung quanh, Nghê Miểu thật đúng là không có tí tình người nào.
Bên này, Nghê Miểu không để tâm tới chút chuyện đó, dù gì thì cô cũng đâu phải là nhân loại.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo lúc xanh lúc trắng, theo bản năng muốn phản bác nhưng bị tiếng chuông vào học cắt ngang, cuối cùng hai người bọn họ chỉ có thể trở về chỗ ngồi.
Trần Thiên Hạo quay đầu lại liếc nhìn Nghê Miểu một cái, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, sau đó mới đứng dậy an ủi Nghê Hồng Nguyệt bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro