Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
Chương 38
Nguyệt Bán Đinh
2024-08-21 10:24:11
Sắc mặt A Kỳ trắng bệch: “Tôi sai rồi đại sư, nhưng lần này thật sự không phải tôi muốn tới, là một người anh em của tôi, cũng không biết bị làm sao, khuyên cũng không được, dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, không thể cứ để cậu ta đi chịu chết như vậy đúng không? Tôi đi theo cậu ta vào phòng phẫu thuật này đã cảm thấy có gì đó không thích hợp nên mới chạy đi nhanh gọi điện cho cô, sau đó tôi lập tức bị cuốn vào cơn ác mộng khủng bố.”
Ánh mắt Nghê Miểu rơi xuống người thanh niên nằm trên bàn phẫu thuật bên cạnh, cô nghĩ thầm rằng đây hẳn là người anh em mà A Kỳ nhắc đến.
“Đại sư, cô cứu anh em của tôi được không? Cô yên tâm, cậu ấy có tiền lắm, xong việc nhất định sẽ báo đáp cô.”
“Tôi cũng không phải vì tiền mới cứu người, tôi chỉ đơn thuần không thích nhìn thấy người chết thôi. "Nghê Miểu tiến lên một bước đặt lòng bàn tay lên mặt thanh niên, người thanh niên nhanh chóng tỉnh lại.
Phản ứng của anh ta cũng không lớn lắm, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ mê man và cảnh giác: "Sao tôi lại ở đây? Vô là ai?”
“A Kim." A Kỳ tiến lên một bước.
“A Kỳ?!”
Sau khi A Kỳ nói ra lý do tại sao anh ta lại ở đây, khuôn mặt A Kim trở nên sợ hãi: "Lại đến nữa rồi.”
“Cái gì lại tới nữa, sao cậu lại tới đây, có kéo cậu lại cũng kéo không nổi, tay tôi bị trật khớp rồi đấy. Cậu y như bị trúng tà ấy, không để tâm đến bất kỳ ai "A Kỳ oán giận nói.
"Xin lỗi..." Thanh âm của A Kim run rẩy.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước đã. "Nghê Miểu ngắt lời bọn họ.
Nghê Miểu đi phía trước, A Kỳ nâng A Kim đi theo sau.
Dường như cảm giác được con mồi sắp dời đi, gió lạnh đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, vây quanh mấy người bọn họ.
A Kỳ trốn ở sau Nghê Miểu run lẩy bẩy, lần trước cũng không đáng sợ như vậy đâu.
Nghê Miểu làm như không có chuyện gì xảy ra, dẫn hai người đi xuyên qua hành lang, khi đi xuống cầu thang xung quanh không chỉ có gió lớn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh cùng tiếng khóc lóc nỉ non của người phụ nữ.
Nghe thật đáng sợ, khuôn mặt của A kim và A Kỳ đã trắng bệch ra, A Kim không biết rõ bản lĩnh của Nghê Miểu, chỉ cảm thấy rằng hôm nay anh ta sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.
Ngay tại thời điểm anh ta tuyệt vọng nhất, Nghệ Miểu đột nhiên phất tay, sau đó một luồng ánh sáng vàng lóe lên, các loại âm thanh bên tai A Kỳ đột nhiên nhỏ đi không ít.
Ánh mắt Nghê Miểu rơi xuống người thanh niên nằm trên bàn phẫu thuật bên cạnh, cô nghĩ thầm rằng đây hẳn là người anh em mà A Kỳ nhắc đến.
“Đại sư, cô cứu anh em của tôi được không? Cô yên tâm, cậu ấy có tiền lắm, xong việc nhất định sẽ báo đáp cô.”
“Tôi cũng không phải vì tiền mới cứu người, tôi chỉ đơn thuần không thích nhìn thấy người chết thôi. "Nghê Miểu tiến lên một bước đặt lòng bàn tay lên mặt thanh niên, người thanh niên nhanh chóng tỉnh lại.
Phản ứng của anh ta cũng không lớn lắm, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ mê man và cảnh giác: "Sao tôi lại ở đây? Vô là ai?”
“A Kim." A Kỳ tiến lên một bước.
“A Kỳ?!”
Sau khi A Kỳ nói ra lý do tại sao anh ta lại ở đây, khuôn mặt A Kim trở nên sợ hãi: "Lại đến nữa rồi.”
“Cái gì lại tới nữa, sao cậu lại tới đây, có kéo cậu lại cũng kéo không nổi, tay tôi bị trật khớp rồi đấy. Cậu y như bị trúng tà ấy, không để tâm đến bất kỳ ai "A Kỳ oán giận nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin lỗi..." Thanh âm của A Kim run rẩy.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước đã. "Nghê Miểu ngắt lời bọn họ.
Nghê Miểu đi phía trước, A Kỳ nâng A Kim đi theo sau.
Dường như cảm giác được con mồi sắp dời đi, gió lạnh đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, vây quanh mấy người bọn họ.
A Kỳ trốn ở sau Nghê Miểu run lẩy bẩy, lần trước cũng không đáng sợ như vậy đâu.
Nghê Miểu làm như không có chuyện gì xảy ra, dẫn hai người đi xuyên qua hành lang, khi đi xuống cầu thang xung quanh không chỉ có gió lớn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh cùng tiếng khóc lóc nỉ non của người phụ nữ.
Nghe thật đáng sợ, khuôn mặt của A kim và A Kỳ đã trắng bệch ra, A Kim không biết rõ bản lĩnh của Nghê Miểu, chỉ cảm thấy rằng hôm nay anh ta sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.
Ngay tại thời điểm anh ta tuyệt vọng nhất, Nghệ Miểu đột nhiên phất tay, sau đó một luồng ánh sáng vàng lóe lên, các loại âm thanh bên tai A Kỳ đột nhiên nhỏ đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro