Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Chương 26
2024-12-19 20:03:02
Dương Liễu Y Y: "Đại sư, khi nào ngài có thời gian đến xem giúp bạn tôi?"
Ý Sinh Chí Ái Tiểu Hoàng Ngư: "Ngày mai có thể."
Dương Liễu Y Y: "Cảm ơn đại sư! Sáng ngày mai bạn tôi có công việc, hẹn ngài chiều mai có thể chứ? Xong việc tôi mời ngài ăn cơm."
Ý Sinh Chí Ái Tiểu Hoàng Ngư: "Có thể."
"Đại sư, ngài gửi địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi sắp xếp người đến đón cô."
"Không cần, tôi tự đi qua, cô gửi định vị nhà bạn cô cho tôi là được."
Chốc lát sau, Dương Liễu Y Y gửi định vị đến.
Toà nhà thứ 8, khu thứ nhất của Quốc Tế Vọng Giang?
Thẩm Tri Ý rất ngạc nhiên.
Cô nhớ rõ một mét vuông của khu chung cư này có giá mấy chục vạn trở lên, xem ra vị khách hàng này là người siêu có tiền.
Ừ, khách hàng lớn, đến lúc đó khách sáo chút.
....
Dây bảo vệ được vây xung quanh cô nhi viện Thiên Sứ bị bỏ hoang mười năm, xe cảnh sát liên tục kéo đến, nhân viên công tác mặc đồng phục ra ra vào vào. Người có tâm không khó liên tưởng đến vụ cháy mười năm trước nhân tiện nghĩ đến các lời đồn về trại trẻ mồ côi này.
Chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đậu ở ven đường, mãi cho đến khi Kiều Thiên mang Thẩm Tri Ý và Úc Thanh đi thì bí thư ngồi ở ghế lái phụ mới hạ cửa sổ xe xuống, thở dài nói: "Ông chủ, thật đúng là bị anh đoán được!"
Người đàn ông xem diễn còn tiện tay liên hệ cảnh sát nhếch môi, giọng điệu tùy ý hỏi: "Đoán được cái gì?"
"Tới cô nhi viện có trò hay!"
Bí thư vỗ mạnh vào bả vai tài xế, không màng đối phương nhe răng trợn mắt, chỉ lo lải nhải còn hơn mấy con ếch xanh ở vùng ngoại ô.
"Không ngờ trận hoả hoạn mười năm trước có quan hệ với nhà họ Lương. Nói như vậy, chúng ta tốt nhất đừng hợp tác với nhà bọn họ."
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn hợp tác với Lương Quần." Lục Thời Việt dựa vào ghế sau, cười nhạt.
Nếu không phải người chú kia một hai đề cử tập đoàn Thần Tinh trước mặt ông cụ, thì anh sẽ không tự mình đến thành phố Giang.
Bí thư gật đầu, nhìn thấy bóng người đang tiến lại gần: "Đội trưởng Phó lại đây."
Anh ta xuống xe, gật đầu với người đàn ông.
Phó Chiêu Tuyết đi đến bên cạnh xe, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra đôi mắt lạnh nhạt quen thuộc.
"Lần này thật đúng là cảm ơn cậu gọi điện thoại cho tôi." Một cánh tay đặt trên cửa sổ, Phó Chiêu Tuyết châm điếu thuốc, hàm hồ nói: "Nói không chừng nếu đến chậm thì sẽ bị người nhà họ Lương làm xáo trộn hết."
"Không cần cảm ơn." Lục Thời Việt hướng dẫn: "Nếu muốn nắm cái đuôi của Lương Quần thì quan tâm đến Thẩm Tri Ý nhiều chút."
"À?" Phó Chiêu Tuyết cảm thấy hứng thú: "Tôi biết cô ta, là con gái của Thẩm Cần, nhưng nghe nói bởi vì sự cố mười chín năm trước ở bệnh viện nên đã bị người nhà họ Thẩm đuổi đi."
"Đuổi?" Lúc Thời Việt cười cười: "Xem ra Thẩm Cần không phải người thông minh."
"Chậc, mấy người kia đã quen thói tự cho là có quyền quyết định cuộc sống của người khác." Phó Chiêu Tuyết phun ra một vòng khói thuốc như đã làm nhiều lần lắm rồi, cà lơ phất phơ nói: "Lúc Lương Hữu Thắng bị tai nạn cậu có ở hiện trường không?"
"Có. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đâm vào lan can phòng hộ." Lục Thời Việt chậm rì rì nói: "Tiếc là không chết."
Phó Chiêu Tuyết nhướng mày, đoán được sự chán ghét dành cho nhà họ Lương của anh là đến từ đâu.
Anh ấy thức thời không hỏi nhiều.
"Nói thật, lúc cậu gọi cho tôi, tôi còn không nghĩ đến chuyện này sẽ liên lụy đến Đa Linh và Thẩm Tri Ý. Cậu nói xem, Thẩm Tri Ý trực tiếp đối đầu với Lương Quần như vậy, cô ta không lo Lương Quần trả thù sao?"
"Tốt nhất là ông ta trả thù." Anh cười khẽ: "Đến lúc đó không biết ai mới là kẻ xui xẻo."
Hiện tại anh vô cùng chờ mong nhà họ Lương giàu có, sau khi bị nhiều oán linh bị sát hại rửa sạch sẽ âm thầm rớt đài.
Ý Sinh Chí Ái Tiểu Hoàng Ngư: "Ngày mai có thể."
Dương Liễu Y Y: "Cảm ơn đại sư! Sáng ngày mai bạn tôi có công việc, hẹn ngài chiều mai có thể chứ? Xong việc tôi mời ngài ăn cơm."
Ý Sinh Chí Ái Tiểu Hoàng Ngư: "Có thể."
"Đại sư, ngài gửi địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi sắp xếp người đến đón cô."
"Không cần, tôi tự đi qua, cô gửi định vị nhà bạn cô cho tôi là được."
Chốc lát sau, Dương Liễu Y Y gửi định vị đến.
Toà nhà thứ 8, khu thứ nhất của Quốc Tế Vọng Giang?
Thẩm Tri Ý rất ngạc nhiên.
Cô nhớ rõ một mét vuông của khu chung cư này có giá mấy chục vạn trở lên, xem ra vị khách hàng này là người siêu có tiền.
Ừ, khách hàng lớn, đến lúc đó khách sáo chút.
....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dây bảo vệ được vây xung quanh cô nhi viện Thiên Sứ bị bỏ hoang mười năm, xe cảnh sát liên tục kéo đến, nhân viên công tác mặc đồng phục ra ra vào vào. Người có tâm không khó liên tưởng đến vụ cháy mười năm trước nhân tiện nghĩ đến các lời đồn về trại trẻ mồ côi này.
Chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đậu ở ven đường, mãi cho đến khi Kiều Thiên mang Thẩm Tri Ý và Úc Thanh đi thì bí thư ngồi ở ghế lái phụ mới hạ cửa sổ xe xuống, thở dài nói: "Ông chủ, thật đúng là bị anh đoán được!"
Người đàn ông xem diễn còn tiện tay liên hệ cảnh sát nhếch môi, giọng điệu tùy ý hỏi: "Đoán được cái gì?"
"Tới cô nhi viện có trò hay!"
Bí thư vỗ mạnh vào bả vai tài xế, không màng đối phương nhe răng trợn mắt, chỉ lo lải nhải còn hơn mấy con ếch xanh ở vùng ngoại ô.
"Không ngờ trận hoả hoạn mười năm trước có quan hệ với nhà họ Lương. Nói như vậy, chúng ta tốt nhất đừng hợp tác với nhà bọn họ."
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn hợp tác với Lương Quần." Lục Thời Việt dựa vào ghế sau, cười nhạt.
Nếu không phải người chú kia một hai đề cử tập đoàn Thần Tinh trước mặt ông cụ, thì anh sẽ không tự mình đến thành phố Giang.
Bí thư gật đầu, nhìn thấy bóng người đang tiến lại gần: "Đội trưởng Phó lại đây."
Anh ta xuống xe, gật đầu với người đàn ông.
Phó Chiêu Tuyết đi đến bên cạnh xe, gõ gõ cửa sổ xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra đôi mắt lạnh nhạt quen thuộc.
"Lần này thật đúng là cảm ơn cậu gọi điện thoại cho tôi." Một cánh tay đặt trên cửa sổ, Phó Chiêu Tuyết châm điếu thuốc, hàm hồ nói: "Nói không chừng nếu đến chậm thì sẽ bị người nhà họ Lương làm xáo trộn hết."
"Không cần cảm ơn." Lục Thời Việt hướng dẫn: "Nếu muốn nắm cái đuôi của Lương Quần thì quan tâm đến Thẩm Tri Ý nhiều chút."
"À?" Phó Chiêu Tuyết cảm thấy hứng thú: "Tôi biết cô ta, là con gái của Thẩm Cần, nhưng nghe nói bởi vì sự cố mười chín năm trước ở bệnh viện nên đã bị người nhà họ Thẩm đuổi đi."
"Đuổi?" Lúc Thời Việt cười cười: "Xem ra Thẩm Cần không phải người thông minh."
"Chậc, mấy người kia đã quen thói tự cho là có quyền quyết định cuộc sống của người khác." Phó Chiêu Tuyết phun ra một vòng khói thuốc như đã làm nhiều lần lắm rồi, cà lơ phất phơ nói: "Lúc Lương Hữu Thắng bị tai nạn cậu có ở hiện trường không?"
"Có. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đâm vào lan can phòng hộ." Lục Thời Việt chậm rì rì nói: "Tiếc là không chết."
Phó Chiêu Tuyết nhướng mày, đoán được sự chán ghét dành cho nhà họ Lương của anh là đến từ đâu.
Anh ấy thức thời không hỏi nhiều.
"Nói thật, lúc cậu gọi cho tôi, tôi còn không nghĩ đến chuyện này sẽ liên lụy đến Đa Linh và Thẩm Tri Ý. Cậu nói xem, Thẩm Tri Ý trực tiếp đối đầu với Lương Quần như vậy, cô ta không lo Lương Quần trả thù sao?"
"Tốt nhất là ông ta trả thù." Anh cười khẽ: "Đến lúc đó không biết ai mới là kẻ xui xẻo."
Hiện tại anh vô cùng chờ mong nhà họ Lương giàu có, sau khi bị nhiều oán linh bị sát hại rửa sạch sẽ âm thầm rớt đài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro