Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Có Thể Dùng Nắm...
2024-10-06 10:28:37
Úc Thanh tức cười, mỉa mai nói: "Sao? Cảnh sát các ông bắt người còn phải xem thân phận nữa à?"
Sắc mặt của cảnh sát nhân dân tối sầm, quát lớn: "Đừng ở đây nói linh ta linh tinh, mang hết về đồn cho tôi!"
"Từ từ!" Thẩm Tri Ý bất chợt nói: "Tôi muốn báo án!"
Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn nút gọi cảnh sát.
"Đừng dây dưa với bọn họ! Mang hết đi cho tôi!"
Thẩm Tri Ý nói vào điện thoại: "Xin chào, tôi muốn báo án, tôi đang ở cô nhi viện Thiên Sứ ngoại thành bị bỏ hoang, nơi này có một thi thể."
Thi thể? Thi thể nào?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người hoàn hồn đầu tiên là Đa Linh.
Bà ta đột nhiên nhớ tới điều gì, mặt cắt không còn giọt máu, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Cảnh sát nhân dân trung niên cũng kịp phản ứng.
Ông ta nhận được điện thoại của Lương Quần bảo đến đây trợ giúp Đa Linh, không hề biết chỗ này có thi thể nên chỉ nghĩ là Thẩm Tri Ý đang kéo dài thời gian.
Nhưng ông ta chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Tri Ý đã ra hiệu với Úc Thanh, cậu ta nhanh chóng biết cô muốn gì.
Nam sinh ôm bụng, thân thể cao lớn nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại.
"Ai da! Tôi đau bụng quá! Sắp chết rồi! Ai da!"
Thẩm Tri Ý ngồi xổm xuống, làm bộ làm tịch lau mấy giọt nước mắt không tồn tại: "Thanh Thanh, em làm sao vậy? Đừng nóng vội, chị sẽ gọi cứu thương đến ngay!"
Nói là gọi điện thoại nhưng cô không hề nhúc nhích.
Hoàn toàn không có tính tích cực và nhanh nhẹn như lúc báo án.
Người đều lăn ra đất, cảnh sát nhân dân dẫn đầu cũng không dám dùng sức mạnh mà chỉ có thể phân phó: "Mau gọi bệnh viện!"
Cùng lúc đó.
"Đội trưởng Phó, cô nhi viện này bỏ hoang lâu như vậy mà còn đông vui như thế!"
Tiếng nói trong trẻo ngây thơ tựa như của sinh viên gia nhập trường hợp hỗn loạn này.
"Đây là người hay quỷ vậy?"
Hai người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện ở cuối hành lang.
Người đàn ông hơi lớn tuổi nhướng mày, giương giọng hỏi: "Có người báo án nói ở đây có thi thể? Người báo án là ai?"
"Tôi!" Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn giơ tay.
"Còn có tôi!" Úc Thanh đứng lên, giọng nói vô cùng mạnh mẽ không còn vẻ yếu ớt đau đớn như vừa rồi.
Quản gia: "..." Có cần gọi cứu thương nữa hay không?
Cảnh sát nhân dân: "..." Không phải vừa báo án sao? Sao cảnh sát hình sự đến nhanh vậy?
Người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Thẩm Tri Ý, giơ ra chứng nhận cảnh sát.
"Đội trưởng chi đội trinh sát hình sự thành phố, Phó Chiêu Tuyết."
"Chào chú cảnh sát ạ." Thẩm Tri Ý nói: "Chúng cháu là học sinh, đang thám hiểm ở đây thì phát hiện có thi thể. Vừa mới chuẩn bị báo án thì bà cố nội này tự dưng nhảy ra ăn vạ, còn mang theo cảnh sát đến bắt chúng cháu!"
Chú cảnh sát?
Kiều Thiên đứng phía sau Phó Chiêu Tuyết không ngừng run rẩy khoé miệng, nghẹn cười, nghiêm túc sửa lại: "Là anh cảnh sát."
Phó Chiêu Tuyết lạnh lùng liếc anh ta.
Kiêu Thiên dứt khoát câm miệng.
"Đội trưởng Phó." Cảnh sát trung niên vừa rồi còn hất hàm sai khiến cười cười, xấu hổ nói: "Đội cảnh sát hình sự đến nhanh thật!"
"Vừa lúc đi ngang qua, nhận được thông báo trong cục liền thuận tiện đến xem." Vẻ ngoài của Phó Chiêu Tuyết rất lạnh lùng, một bộ người sống chớ gần.
"Là hai người này..."
"Bọn họ ăn vạ!" Úc Thanh gân cổ lên gào: "Tôi đã nhớ kỹ số hiệu cảnh sát của ông, ức hiếp sinh viên chúng tôi không tiền không quan hệ! Tôi muốn khiếu nại ông!"
"Được rồi được rồi." Phó Chiêu Tuyết liếc Úc Thanh, lại nhìn Thẩm Tri Ý: "Thi thể ở đâu?"
Úc Thanh bỗng dưng im lặng.
Ừ đúng rồi, thi thể ở nơi nào?
Nhưng mà nơi này hoang phế mười năm, thật đúng là nơi giết người vứt xác lí tưởng.
Sắc mặt của cảnh sát nhân dân tối sầm, quát lớn: "Đừng ở đây nói linh ta linh tinh, mang hết về đồn cho tôi!"
"Từ từ!" Thẩm Tri Ý bất chợt nói: "Tôi muốn báo án!"
Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn nút gọi cảnh sát.
"Đừng dây dưa với bọn họ! Mang hết đi cho tôi!"
Thẩm Tri Ý nói vào điện thoại: "Xin chào, tôi muốn báo án, tôi đang ở cô nhi viện Thiên Sứ ngoại thành bị bỏ hoang, nơi này có một thi thể."
Thi thể? Thi thể nào?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người hoàn hồn đầu tiên là Đa Linh.
Bà ta đột nhiên nhớ tới điều gì, mặt cắt không còn giọt máu, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Cảnh sát nhân dân trung niên cũng kịp phản ứng.
Ông ta nhận được điện thoại của Lương Quần bảo đến đây trợ giúp Đa Linh, không hề biết chỗ này có thi thể nên chỉ nghĩ là Thẩm Tri Ý đang kéo dài thời gian.
Nhưng ông ta chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Tri Ý đã ra hiệu với Úc Thanh, cậu ta nhanh chóng biết cô muốn gì.
Nam sinh ôm bụng, thân thể cao lớn nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại.
"Ai da! Tôi đau bụng quá! Sắp chết rồi! Ai da!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tri Ý ngồi xổm xuống, làm bộ làm tịch lau mấy giọt nước mắt không tồn tại: "Thanh Thanh, em làm sao vậy? Đừng nóng vội, chị sẽ gọi cứu thương đến ngay!"
Nói là gọi điện thoại nhưng cô không hề nhúc nhích.
Hoàn toàn không có tính tích cực và nhanh nhẹn như lúc báo án.
Người đều lăn ra đất, cảnh sát nhân dân dẫn đầu cũng không dám dùng sức mạnh mà chỉ có thể phân phó: "Mau gọi bệnh viện!"
Cùng lúc đó.
"Đội trưởng Phó, cô nhi viện này bỏ hoang lâu như vậy mà còn đông vui như thế!"
Tiếng nói trong trẻo ngây thơ tựa như của sinh viên gia nhập trường hợp hỗn loạn này.
"Đây là người hay quỷ vậy?"
Hai người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện ở cuối hành lang.
Người đàn ông hơi lớn tuổi nhướng mày, giương giọng hỏi: "Có người báo án nói ở đây có thi thể? Người báo án là ai?"
"Tôi!" Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn giơ tay.
"Còn có tôi!" Úc Thanh đứng lên, giọng nói vô cùng mạnh mẽ không còn vẻ yếu ớt đau đớn như vừa rồi.
Quản gia: "..." Có cần gọi cứu thương nữa hay không?
Cảnh sát nhân dân: "..." Không phải vừa báo án sao? Sao cảnh sát hình sự đến nhanh vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Thẩm Tri Ý, giơ ra chứng nhận cảnh sát.
"Đội trưởng chi đội trinh sát hình sự thành phố, Phó Chiêu Tuyết."
"Chào chú cảnh sát ạ." Thẩm Tri Ý nói: "Chúng cháu là học sinh, đang thám hiểm ở đây thì phát hiện có thi thể. Vừa mới chuẩn bị báo án thì bà cố nội này tự dưng nhảy ra ăn vạ, còn mang theo cảnh sát đến bắt chúng cháu!"
Chú cảnh sát?
Kiều Thiên đứng phía sau Phó Chiêu Tuyết không ngừng run rẩy khoé miệng, nghẹn cười, nghiêm túc sửa lại: "Là anh cảnh sát."
Phó Chiêu Tuyết lạnh lùng liếc anh ta.
Kiêu Thiên dứt khoát câm miệng.
"Đội trưởng Phó." Cảnh sát trung niên vừa rồi còn hất hàm sai khiến cười cười, xấu hổ nói: "Đội cảnh sát hình sự đến nhanh thật!"
"Vừa lúc đi ngang qua, nhận được thông báo trong cục liền thuận tiện đến xem." Vẻ ngoài của Phó Chiêu Tuyết rất lạnh lùng, một bộ người sống chớ gần.
"Là hai người này..."
"Bọn họ ăn vạ!" Úc Thanh gân cổ lên gào: "Tôi đã nhớ kỹ số hiệu cảnh sát của ông, ức hiếp sinh viên chúng tôi không tiền không quan hệ! Tôi muốn khiếu nại ông!"
"Được rồi được rồi." Phó Chiêu Tuyết liếc Úc Thanh, lại nhìn Thẩm Tri Ý: "Thi thể ở đâu?"
Úc Thanh bỗng dưng im lặng.
Ừ đúng rồi, thi thể ở nơi nào?
Nhưng mà nơi này hoang phế mười năm, thật đúng là nơi giết người vứt xác lí tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro