Thiên Kim Giả Ở Niên Đại Văn Dựa Vào Đọc Tâm Thuật Để Thắng Lớn
Đúng Là Điều Ki...
2024-09-30 16:24:37
Tuy nhìn con đường này có vẻ gần, nhưng thực ra phải mất mấy phút mới đi hết. Lúc trước, khi xây dựng khu nhà tập thể này, nhà máy dệt đã tính đến việc công nhân rất đông, nên khoảng cách giữa các dãy nhà rất gần nhau.
Mỗi tầng đều có hơn mười phòng, nhà bà ấy chỉ có hai gian, mỗi gian rộng khoảng 10m2, một tầng có khoảng 10 hộ gia đình sinh sống, nhà vệ sinh chung, nấu ăn cũng chỉ có thể nấu ở ban công.
Nhà bà ấy có thể có hai gian phòng là bởi vì lúc trước khi Tống Nguyên Chu còn sống, hai người đều đi làm, gom góp tiền lương mới mua được.
Hai gian phòng nhỏ bé như vậy, nhưng trong mắt người khác đã là một ngôi nhà rất rộng rãi rồi.
Bây giờ nhà ở đang khan hiếm, rất nhiều gia đình trong khu tập thể nhà máy dệt phải chen chúc trong một, hai gian phòng.
Cho dù Tống Nguyên Chu còn sống, gia đình 5 người sống chung, thì cũng rộng rãi hơn rất nhiều nhà khác.
Đi dọc theo con đường này, Tống Tri Dao nhận ra nhà ở của công nhân nhà máy dệt kém hơn nhiều so với nhà máy thép. Nhìn những con người chen chúc trên hành lang, nói chuyện, nấu nướng đều phải tranh giành nhau, cô đã hiểu.
Vừa rồi, cô còn thấy có một dãy nhà cãi nhau chỉ vì tranh nhau xem nhà ai được nấu ăn trước, ở khu tập thể nhà máy thép cũng có trường hợp như vậy, nhưng không đến mức chật chội như nhà máy dệt.
Mặc dù vậy, Tống Tri Dao không hề hối hận khi rời khỏi Nhà họ La. La Hồng Tinh là giám đốc nhà máy thép, cấp bậc cao, cả nhà đều là công nhân, nhà được phân đương nhiên là căn nhà tốt nhất khu tập thể.
Nhà họ La có sân riêng, mỗi người đều có phòng riêng, trước cửa còn có một mảnh đất, Liêu Thục Quyên vì muốn chứng tỏ gia đình mình khác biệt nên không trồng rau mà trồng hoa.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Tống Tri Dao khiến cho những người bạn nhỏ ở khu tập thể nhà máy thép vô cùng ngưỡng mộ.
Trong mắt người khác, việc bọn họ muốn có thêm một chút diện tích trên giường để ngủ cũng phải tranh giành với anh chị em, còn Tống Tri Dao lại có phòng riêng, đó là điều mà bọn họ hằng mơ ước.
Khi hai mẹ con đi đến cửa nhà, những người hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn sang, dọc đường đi Lại Yến Linh đều tự hào giới thiệu con gái của mình.
"Con gái ruột của tôi về rồi! Mọi người sau này là hàng xóm láng giềng, nhớ giúp đỡ con bé nhé!
Tống Tri Dao chỉ im lặng đứng đó, mỉm cười lắng nghe Lại Yến Linh nói chuyện.
Qua những lời chào hỏi xã giao, có thể thấy được mối quan hệ của Lại Yến Linh với mọi người rất tốt.
Đa số mọi người đều rất thân thiện, chỉ có một số ít nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng không ai nói những lời khó nghe, tốt hơn đám người trước cổng nhiều.
Nhà họ ở hai gian ngoài cùng, lúc Tống Nguyên Chu chưa mất đã dùng thanh sắt ngăn cách hai gian phòng, sau đó lắp thêm một cánh cửa nhỏ, rào hai gian phòng lại với nhau.
Mở cánh cửa nhỏ này ra, đập vào mắt là bếp lò than tổ ong, xoong nồi, bát đĩa, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trên một diện tích nhỏ hẹp, tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, giống như một căn bếp nhỏ vậy.
Sau khi đóng cửa lại, nhà họ không cần phải dùng chung khu vực nấu nướng này với những nhà khác, ngoại trừ việc tắm rửa, đi vệ sinh bất tiện ra thì những việc khác đều không cần phải dùng chung với nhà khác.
Buổi tối khóa cánh cửa nhỏ này lại cũng an toàn hơn.
Mở cửa phòng ra, cũng thấy hai gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, một gian dùng để ăn cơm, bên trong còn có một chiếc giường, trên giường để quần áo con trai, Tống Tri Dao biết đó là giường của em trai cô.
Mỗi tầng đều có hơn mười phòng, nhà bà ấy chỉ có hai gian, mỗi gian rộng khoảng 10m2, một tầng có khoảng 10 hộ gia đình sinh sống, nhà vệ sinh chung, nấu ăn cũng chỉ có thể nấu ở ban công.
Nhà bà ấy có thể có hai gian phòng là bởi vì lúc trước khi Tống Nguyên Chu còn sống, hai người đều đi làm, gom góp tiền lương mới mua được.
Hai gian phòng nhỏ bé như vậy, nhưng trong mắt người khác đã là một ngôi nhà rất rộng rãi rồi.
Bây giờ nhà ở đang khan hiếm, rất nhiều gia đình trong khu tập thể nhà máy dệt phải chen chúc trong một, hai gian phòng.
Cho dù Tống Nguyên Chu còn sống, gia đình 5 người sống chung, thì cũng rộng rãi hơn rất nhiều nhà khác.
Đi dọc theo con đường này, Tống Tri Dao nhận ra nhà ở của công nhân nhà máy dệt kém hơn nhiều so với nhà máy thép. Nhìn những con người chen chúc trên hành lang, nói chuyện, nấu nướng đều phải tranh giành nhau, cô đã hiểu.
Vừa rồi, cô còn thấy có một dãy nhà cãi nhau chỉ vì tranh nhau xem nhà ai được nấu ăn trước, ở khu tập thể nhà máy thép cũng có trường hợp như vậy, nhưng không đến mức chật chội như nhà máy dệt.
Mặc dù vậy, Tống Tri Dao không hề hối hận khi rời khỏi Nhà họ La. La Hồng Tinh là giám đốc nhà máy thép, cấp bậc cao, cả nhà đều là công nhân, nhà được phân đương nhiên là căn nhà tốt nhất khu tập thể.
Nhà họ La có sân riêng, mỗi người đều có phòng riêng, trước cửa còn có một mảnh đất, Liêu Thục Quyên vì muốn chứng tỏ gia đình mình khác biệt nên không trồng rau mà trồng hoa.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Tống Tri Dao khiến cho những người bạn nhỏ ở khu tập thể nhà máy thép vô cùng ngưỡng mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt người khác, việc bọn họ muốn có thêm một chút diện tích trên giường để ngủ cũng phải tranh giành với anh chị em, còn Tống Tri Dao lại có phòng riêng, đó là điều mà bọn họ hằng mơ ước.
Khi hai mẹ con đi đến cửa nhà, những người hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn sang, dọc đường đi Lại Yến Linh đều tự hào giới thiệu con gái của mình.
"Con gái ruột của tôi về rồi! Mọi người sau này là hàng xóm láng giềng, nhớ giúp đỡ con bé nhé!
Tống Tri Dao chỉ im lặng đứng đó, mỉm cười lắng nghe Lại Yến Linh nói chuyện.
Qua những lời chào hỏi xã giao, có thể thấy được mối quan hệ của Lại Yến Linh với mọi người rất tốt.
Đa số mọi người đều rất thân thiện, chỉ có một số ít nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng không ai nói những lời khó nghe, tốt hơn đám người trước cổng nhiều.
Nhà họ ở hai gian ngoài cùng, lúc Tống Nguyên Chu chưa mất đã dùng thanh sắt ngăn cách hai gian phòng, sau đó lắp thêm một cánh cửa nhỏ, rào hai gian phòng lại với nhau.
Mở cánh cửa nhỏ này ra, đập vào mắt là bếp lò than tổ ong, xoong nồi, bát đĩa, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trên một diện tích nhỏ hẹp, tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, giống như một căn bếp nhỏ vậy.
Sau khi đóng cửa lại, nhà họ không cần phải dùng chung khu vực nấu nướng này với những nhà khác, ngoại trừ việc tắm rửa, đi vệ sinh bất tiện ra thì những việc khác đều không cần phải dùng chung với nhà khác.
Buổi tối khóa cánh cửa nhỏ này lại cũng an toàn hơn.
Mở cửa phòng ra, cũng thấy hai gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, một gian dùng để ăn cơm, bên trong còn có một chiếc giường, trên giường để quần áo con trai, Tống Tri Dao biết đó là giường của em trai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro