Thiên Kim Mở Sạp Xem Bói Hằng Ngày
Chương 43
2024-09-20 02:41:38
Hứa Bạch Vi đột nhiên cười khẩy một tiếng, rồi nói một cách bí hiểm: "Miếu hoang, trước bàn thờ đặt giày, đến cả Lâm Chánh Anh cũng phải rung chuông khi đến đây."
* Lâm Chánh Anh: Diễn viên chuyên đóng vai cương thi
Những chuyện tâm linh kỳ bí thường có những điều kiêng kỵ mà người bình thường không hiểu, nhưng với cách nói thông thường như vậy, mấy người kia cũng hiểu được phần nào. Lâm Chánh Anh rung chuông là để trừ tà.
Hứa Bạch Vi đột ngột lên tiếng. Lúc đầu, cô ngồi yên lặng bên cạnh, không ai ngờ cô lại tham gia vào cuộc nói chuyện này. Hoặc nói đúng hơn, không ai nghĩ rằng cô cũng hiểu rõ vấn đề.
Mấy người đều tái mặt nhìn về phía cô.
Hứa Bạch Vi nghiêng đầu nhìn Hạ Linh Bảo: "Muốn tôi nói hay là cậu tiếp tục? Tôi cũng không muốn giành phần thể hiện của cậu đâu, chỉ là có cảm nghĩ muốn chia sẻ thôi."
Hạ Linh Bảo gật gật đầu: "Cậu nói đi, không thì tìm cậu đến để làm gì?" Dù anh ta đã đoán được họ đã vào lầm một miếu hoang bị tà khí ám, nhưng anh ta muốn nghe ý kiến của cô.
Hứa Bạch Vi tiếp tục: "Đôi giày kia, ban đầu hẳn là đặt ở cửa miếu. “Giày” đồng âm với “tà”, đặt ở cửa ra vào có ý nghĩa là ngăn chặn tà khí xâm nhập. Gặp miếu hoang trong rừng thì không nên tùy tiện vào, đặc biệt là miếu đã không còn hương khói, thần linh đã rời đi, lúc này rất có thể sẽ bị yêu quái hoặc hồn ma chiếm giữ. Dù miếu đã hoang phế, nhưng đôi khi vẫn có thể gặp những người ngốc như các cậu, đến đây để cúng bái.
"Trong trường hợp này, đôi giày không chỉ được mang vào miếu mà còn được đặt lên bàn cúng."
Hạ Linh Bảo gật đầu, quả thật giống với những gì anh ta nghĩ.
Những người khác nghe xong thì không còn bình tĩnh như lúc đầu. Có người run rẩy nói: "Ý là những lễ vật trên bàn thờ... đều là thứ đồ dơ bẩn đó sao?"
Họ nhìn nhau, họ đã ở trong tòa miếu hoang đó rất lâu, cúng bái và quỳ lạy.
Hứa Bạch Vi nói: "Loại miếu này gọi là miếu âm, quỷ quái chiếm giữ tượng thần, chỉ là tà thần thôi. Nếu là tà thần thì làm sao có thể ban phước lành cho người ta được. Lúc đầu có thể sẽ có cảm giác như ước gì được nấy, nhưng hãy nhớ rằng nó chỉ lợi dụng các cậu thôi, và đó là một sự trao đổi bất bình đẳng."
Cô nhìn thẳng vào mắt những người khác, tin rằng họ đã hiểu ý mình.
Một cô gái không kìm được nước mắt, nức nở nói: "Tôi biết mà! Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng, không phải tôi hoa mắt đâu! Trong miếu rất âm u!"
"Lúc đó tôi thấy Kỷ Thâm lấy tượng gỗ xuống, mặt tượng thay đổi, nhe răng trợn mắt như thể rất đau khổ! Nhưng chỉ thoáng qua một cái, tôi chưa kịp nhìn rõ thì đã trở lại bình thường rồi!"
Đó là lý do tại sao trong số họ, chỉ có Kỷ Thâm là người được tin tưởng nhất, ngoài việc hắn là người địa phương, còn vì cậu là người duy nhất không dính vào những "hậu quả xấu" kia.
Họ vừa trở về từ một chuyến đi, vui vẻ một thời gian ngắn vì đã nếm trải cảm giác "có cầu tất ứng". Đúng là những đứa trẻ tuổi teen, không có nhiều yêu cầu quá đáng, chỉ là những việc nhỏ nhặt, lợi ích nhỏ. Lớn nhất là việc một nam sinh mua vé số và trúng hai mươi nghìn đồng.
Vì chưa khai giảng, đám sinh viên này thuê phòng chung ở Hải Thành, mang theo những bức tượng thần nhỏ mà họ đã mang về. Chúng đặt tượng lên bàn học, rồi bắt đầu muốn gì thì cầu mấy bực tượng đó.
Vì là trò chơi của sinh viên, họ không hiểu rõ về nghi thức cúng bái và dâng lễ, nên cũng không quá coi trọng.
Thần linh càng được thờ cúng thì càng muốn được báo đáp, thế nên chuyện lạ đầu tiên xảy ra với nam sinh trúng vé số.
Chưa đầy một tuần kể từ khi về từ miếu hoang, nam sinh bắt đầu mơ thấy thần linh báo mộng, yêu cầu được cúng tế. Lần đầu tiên là một con gà sống.
Cậu ta sợ muốn chết nhưng nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.
* Lâm Chánh Anh: Diễn viên chuyên đóng vai cương thi
Những chuyện tâm linh kỳ bí thường có những điều kiêng kỵ mà người bình thường không hiểu, nhưng với cách nói thông thường như vậy, mấy người kia cũng hiểu được phần nào. Lâm Chánh Anh rung chuông là để trừ tà.
Hứa Bạch Vi đột ngột lên tiếng. Lúc đầu, cô ngồi yên lặng bên cạnh, không ai ngờ cô lại tham gia vào cuộc nói chuyện này. Hoặc nói đúng hơn, không ai nghĩ rằng cô cũng hiểu rõ vấn đề.
Mấy người đều tái mặt nhìn về phía cô.
Hứa Bạch Vi nghiêng đầu nhìn Hạ Linh Bảo: "Muốn tôi nói hay là cậu tiếp tục? Tôi cũng không muốn giành phần thể hiện của cậu đâu, chỉ là có cảm nghĩ muốn chia sẻ thôi."
Hạ Linh Bảo gật gật đầu: "Cậu nói đi, không thì tìm cậu đến để làm gì?" Dù anh ta đã đoán được họ đã vào lầm một miếu hoang bị tà khí ám, nhưng anh ta muốn nghe ý kiến của cô.
Hứa Bạch Vi tiếp tục: "Đôi giày kia, ban đầu hẳn là đặt ở cửa miếu. “Giày” đồng âm với “tà”, đặt ở cửa ra vào có ý nghĩa là ngăn chặn tà khí xâm nhập. Gặp miếu hoang trong rừng thì không nên tùy tiện vào, đặc biệt là miếu đã không còn hương khói, thần linh đã rời đi, lúc này rất có thể sẽ bị yêu quái hoặc hồn ma chiếm giữ. Dù miếu đã hoang phế, nhưng đôi khi vẫn có thể gặp những người ngốc như các cậu, đến đây để cúng bái.
"Trong trường hợp này, đôi giày không chỉ được mang vào miếu mà còn được đặt lên bàn cúng."
Hạ Linh Bảo gật đầu, quả thật giống với những gì anh ta nghĩ.
Những người khác nghe xong thì không còn bình tĩnh như lúc đầu. Có người run rẩy nói: "Ý là những lễ vật trên bàn thờ... đều là thứ đồ dơ bẩn đó sao?"
Họ nhìn nhau, họ đã ở trong tòa miếu hoang đó rất lâu, cúng bái và quỳ lạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Bạch Vi nói: "Loại miếu này gọi là miếu âm, quỷ quái chiếm giữ tượng thần, chỉ là tà thần thôi. Nếu là tà thần thì làm sao có thể ban phước lành cho người ta được. Lúc đầu có thể sẽ có cảm giác như ước gì được nấy, nhưng hãy nhớ rằng nó chỉ lợi dụng các cậu thôi, và đó là một sự trao đổi bất bình đẳng."
Cô nhìn thẳng vào mắt những người khác, tin rằng họ đã hiểu ý mình.
Một cô gái không kìm được nước mắt, nức nở nói: "Tôi biết mà! Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng, không phải tôi hoa mắt đâu! Trong miếu rất âm u!"
"Lúc đó tôi thấy Kỷ Thâm lấy tượng gỗ xuống, mặt tượng thay đổi, nhe răng trợn mắt như thể rất đau khổ! Nhưng chỉ thoáng qua một cái, tôi chưa kịp nhìn rõ thì đã trở lại bình thường rồi!"
Đó là lý do tại sao trong số họ, chỉ có Kỷ Thâm là người được tin tưởng nhất, ngoài việc hắn là người địa phương, còn vì cậu là người duy nhất không dính vào những "hậu quả xấu" kia.
Họ vừa trở về từ một chuyến đi, vui vẻ một thời gian ngắn vì đã nếm trải cảm giác "có cầu tất ứng". Đúng là những đứa trẻ tuổi teen, không có nhiều yêu cầu quá đáng, chỉ là những việc nhỏ nhặt, lợi ích nhỏ. Lớn nhất là việc một nam sinh mua vé số và trúng hai mươi nghìn đồng.
Vì chưa khai giảng, đám sinh viên này thuê phòng chung ở Hải Thành, mang theo những bức tượng thần nhỏ mà họ đã mang về. Chúng đặt tượng lên bàn học, rồi bắt đầu muốn gì thì cầu mấy bực tượng đó.
Vì là trò chơi của sinh viên, họ không hiểu rõ về nghi thức cúng bái và dâng lễ, nên cũng không quá coi trọng.
Thần linh càng được thờ cúng thì càng muốn được báo đáp, thế nên chuyện lạ đầu tiên xảy ra với nam sinh trúng vé số.
Chưa đầy một tuần kể từ khi về từ miếu hoang, nam sinh bắt đầu mơ thấy thần linh báo mộng, yêu cầu được cúng tế. Lần đầu tiên là một con gà sống.
Cậu ta sợ muốn chết nhưng nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro