Thiên Kim Thật Bị Sếp Lục Giả Nghèo Lừa Đi
Mặt Của Tôi Hủy...
Phi Miêu Thối
2024-09-07 09:05:20
Bạch Uyển Quân trước sự an ủi của Thời Nhân, sự tức giận đã biến mất một nữa, bây giờ nhìn thấy Thời Nhân khóc, trừng mắt nhìn Thời Hàm.
Thời Hàm nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của Bạch Uyển Quân, tập trung hỏa lực vào Thời Nhân, “Khóc, chỉ biết khóc, khóc có tác dụng gì, cô xem cô bình an vô sự, cả người không có vết thương nào, nhưng mẹ bị khâu nhiều mũi như vậy, cô có biết kim đâm da thịt đau như thế nào không!”
Bạch Uyển Quân sửng người, trong lòng có chút khó chịu.
Bà ta mặc dù thương Thời Nhân, nhưng nỗi đau trên mặt là có thật.
Hơn nữa, vết thương ở mũi quá gần, thậm chí không tiêm được thuốc mê.
Thời Nhân thấy tình hình bất lợi cho mình, cắn răng, dùng con át chủ bài của mình.
Cô ta nhào nắm chặt tay của Bạch Uyển Quân, “Mẹ, con thật sự không phải cố ý, con lúc đó nhìn thấy chị gái cùng người đàn ông vào khách sạn quá sửng sốt”.
Bạch Uyển Quân trừng mắt nhìn Thời Hàm.
Không nói bà cũng quên rồi, nhưng đứa con gái bất hiếu ban ngày vào khách sạn với người đàn ông, không biết đã làm một số việc bẩn thỉu.
Bạch Uyển Quân bà cả đời trong sạch, không ngờ lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như vậy.
Đáng lẽ bà không nên mang Thời Hàm về nhà họ Thời, xem là chết ở bên ngoài thì được rồi.
Thời Hàm cười khẩy, “Thời Nhân, bây giờ nói vấn đề của tôi, muốn đẩy ra tôi cái gì? Cô chưa nói với mẹ, nếu như muốn hồi phục vẻ ban đầu, phải phẩu thuật thẩm mỹ!”
Cái gì?! Thẩm mỹ.
Bạch Uyển Quân sửng sốt, không có người phụ nữ nào không quan tâm mặt của mình.
Bà ta lúc đầu có thể gả cho Thời Chính, nếu như chỉ dựa vào phẩm chất bên trong là quá buồn cười.
“Thời Hàm, đừng nói nữa”. Thời Hiên hiểu rõ Thời Hàm đang nói cái gì, anh ta chắn trước mặt cô, “Cùng tôi về nhà!”
“Vì sao không nói thật chân tướng cho bà ấy?” Thời Hàm cười, “Mẹ nếu như muốn biết, nói sớm mới sớm đưa ra được phương án chữa trị, lẽ nào anh muốn mọi người đều biết mới đi thẩm mỹ sao?”
Thời Hàm chậm rãi nói ra mấy chữ cuối cùng, cô nghiêng người nắm lấy tay vịn trước giường bệnh, hơi nghiêng người về phía trước.
Mái tóc dài xõa xuống, nhẹ nhàng vỗ về đôi má trắng nõn, hàng mi đen nhánh thanh tú cong lên, để lộ đôi mắt hạnh thanh tú.
Cô gái trong sáng giống như mặt trời trên bầu trời, không ai có thể bỏ qua cô.
Thời Hàm và Bạch Uyển Quân vẻ ngoài rất giống nhau, cô thừa hưởng màu môi đỏ như chu sa của bà, chỉ cần nhấp một ngụm là đã phủ một tầng nước.
Không thể nghi ngờ, Bạch Uyển Quân rất xinh đẹp, nhưng bây giờ...
Bà ta nghĩ đến năm mũi khâu trên cằm và việc chỉnh sửa chiếc xương mũi bị gãy.
Bạch Uyển Quân không thể tin sờ sờ mặt mình, ngoại trừ đau nhức, bà ta còn cảm giác được mặt mình càng ngày càng lớn.
Bà ta thật sự phải thẩm mỹ sao? Nhưng bác sỹ đã nói.
Bà ta nhìn Thời Nhân.
“Mẹ, mẹ vẫn không biết khuôn mặt của mình nghiêm trọng như vậy sao, cho dù bà biết, bác sỹ nên nói với bà”. Thời Hàm sửng sốt bịt miệng của mình, “Lẽ nào em gái sợ bị bà phạt sao, cố ý nói bác sỹ giấu không cho bà biết chân tướng sao”.
Thời Nhân lắc đầu, “Không phải như vậy..........”
Cô vẫn chưa nói xong, Thời Hàm học cô ta lắc đầu, “Không phải như vậy, không phải như vậy, tôi thật sự không cố ý......”
Đến khóc cũng giống.
Thời Nhân: “........”
Thời Hiên, “.......”
Bạch Uyển Quân hít thở nặng nề, gân xanh trên trán nổi lên.
Bà ta hất tay của Thời Nhân, miễn cưỡng nói ra tiếng, “Gương đâu? Đưa gương cho tôi.......”
“Mẹ.........” Thời Nhân muốn cầm tay của Bạch Uyển Quân, nhưng bị đối phương hất ra.
Trong lòng Bạch Uyển Quân bây giờ cũng giống như khuôn mặt của bà ta vậy.
Bởi vì thân thế của mình, bà ta luôn bị trong giới tiểu thư chê cười, thứ duy nhất có thể khiến những cô gái khác ghen tị và căm ghét chính là khuôn mặt của bà ta.
Nếu như khuôn mặt bà ta không thể hồi phục bình thường, chẳng phải cả đời này bị hủy rồi sao.
“Gương, tôi cần gương........”
Thời Hiên sắc mặt khó coi nhìn Thời Hàm, vội vàng đi đến trước mặt Bạch Uyển Quân đang bắt đầu suy sụp, “Mẹ, không có chuyện gì, con sẽ tìm bác sỹ tốt nhất chữa trị cho mẹ”.
“Bác sỹ tốt nhất?” Bạch Uyển Quân cười ra tiếng, kéo dây thần kinh trên mặt, vết thương lại bị nứt, “Vậy có phải mấy người lại tìm bác sỹ lại lừa tôi, mặt của tôi thật sự bị hủy rồi.....”
Thời Hàm nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của Bạch Uyển Quân, tập trung hỏa lực vào Thời Nhân, “Khóc, chỉ biết khóc, khóc có tác dụng gì, cô xem cô bình an vô sự, cả người không có vết thương nào, nhưng mẹ bị khâu nhiều mũi như vậy, cô có biết kim đâm da thịt đau như thế nào không!”
Bạch Uyển Quân sửng người, trong lòng có chút khó chịu.
Bà ta mặc dù thương Thời Nhân, nhưng nỗi đau trên mặt là có thật.
Hơn nữa, vết thương ở mũi quá gần, thậm chí không tiêm được thuốc mê.
Thời Nhân thấy tình hình bất lợi cho mình, cắn răng, dùng con át chủ bài của mình.
Cô ta nhào nắm chặt tay của Bạch Uyển Quân, “Mẹ, con thật sự không phải cố ý, con lúc đó nhìn thấy chị gái cùng người đàn ông vào khách sạn quá sửng sốt”.
Bạch Uyển Quân trừng mắt nhìn Thời Hàm.
Không nói bà cũng quên rồi, nhưng đứa con gái bất hiếu ban ngày vào khách sạn với người đàn ông, không biết đã làm một số việc bẩn thỉu.
Bạch Uyển Quân bà cả đời trong sạch, không ngờ lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như vậy.
Đáng lẽ bà không nên mang Thời Hàm về nhà họ Thời, xem là chết ở bên ngoài thì được rồi.
Thời Hàm cười khẩy, “Thời Nhân, bây giờ nói vấn đề của tôi, muốn đẩy ra tôi cái gì? Cô chưa nói với mẹ, nếu như muốn hồi phục vẻ ban đầu, phải phẩu thuật thẩm mỹ!”
Cái gì?! Thẩm mỹ.
Bạch Uyển Quân sửng sốt, không có người phụ nữ nào không quan tâm mặt của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta lúc đầu có thể gả cho Thời Chính, nếu như chỉ dựa vào phẩm chất bên trong là quá buồn cười.
“Thời Hàm, đừng nói nữa”. Thời Hiên hiểu rõ Thời Hàm đang nói cái gì, anh ta chắn trước mặt cô, “Cùng tôi về nhà!”
“Vì sao không nói thật chân tướng cho bà ấy?” Thời Hàm cười, “Mẹ nếu như muốn biết, nói sớm mới sớm đưa ra được phương án chữa trị, lẽ nào anh muốn mọi người đều biết mới đi thẩm mỹ sao?”
Thời Hàm chậm rãi nói ra mấy chữ cuối cùng, cô nghiêng người nắm lấy tay vịn trước giường bệnh, hơi nghiêng người về phía trước.
Mái tóc dài xõa xuống, nhẹ nhàng vỗ về đôi má trắng nõn, hàng mi đen nhánh thanh tú cong lên, để lộ đôi mắt hạnh thanh tú.
Cô gái trong sáng giống như mặt trời trên bầu trời, không ai có thể bỏ qua cô.
Thời Hàm và Bạch Uyển Quân vẻ ngoài rất giống nhau, cô thừa hưởng màu môi đỏ như chu sa của bà, chỉ cần nhấp một ngụm là đã phủ một tầng nước.
Không thể nghi ngờ, Bạch Uyển Quân rất xinh đẹp, nhưng bây giờ...
Bà ta nghĩ đến năm mũi khâu trên cằm và việc chỉnh sửa chiếc xương mũi bị gãy.
Bạch Uyển Quân không thể tin sờ sờ mặt mình, ngoại trừ đau nhức, bà ta còn cảm giác được mặt mình càng ngày càng lớn.
Bà ta thật sự phải thẩm mỹ sao? Nhưng bác sỹ đã nói.
Bà ta nhìn Thời Nhân.
“Mẹ, mẹ vẫn không biết khuôn mặt của mình nghiêm trọng như vậy sao, cho dù bà biết, bác sỹ nên nói với bà”. Thời Hàm sửng sốt bịt miệng của mình, “Lẽ nào em gái sợ bị bà phạt sao, cố ý nói bác sỹ giấu không cho bà biết chân tướng sao”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Nhân lắc đầu, “Không phải như vậy..........”
Cô vẫn chưa nói xong, Thời Hàm học cô ta lắc đầu, “Không phải như vậy, không phải như vậy, tôi thật sự không cố ý......”
Đến khóc cũng giống.
Thời Nhân: “........”
Thời Hiên, “.......”
Bạch Uyển Quân hít thở nặng nề, gân xanh trên trán nổi lên.
Bà ta hất tay của Thời Nhân, miễn cưỡng nói ra tiếng, “Gương đâu? Đưa gương cho tôi.......”
“Mẹ.........” Thời Nhân muốn cầm tay của Bạch Uyển Quân, nhưng bị đối phương hất ra.
Trong lòng Bạch Uyển Quân bây giờ cũng giống như khuôn mặt của bà ta vậy.
Bởi vì thân thế của mình, bà ta luôn bị trong giới tiểu thư chê cười, thứ duy nhất có thể khiến những cô gái khác ghen tị và căm ghét chính là khuôn mặt của bà ta.
Nếu như khuôn mặt bà ta không thể hồi phục bình thường, chẳng phải cả đời này bị hủy rồi sao.
“Gương, tôi cần gương........”
Thời Hiên sắc mặt khó coi nhìn Thời Hàm, vội vàng đi đến trước mặt Bạch Uyển Quân đang bắt đầu suy sụp, “Mẹ, không có chuyện gì, con sẽ tìm bác sỹ tốt nhất chữa trị cho mẹ”.
“Bác sỹ tốt nhất?” Bạch Uyển Quân cười ra tiếng, kéo dây thần kinh trên mặt, vết thương lại bị nứt, “Vậy có phải mấy người lại tìm bác sỹ lại lừa tôi, mặt của tôi thật sự bị hủy rồi.....”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro