Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 22

Nam Phong Bắc Ký

2024-08-19 23:01:33

Nghe thấy lời nói tàn nhẫn như vậy mà biểu cảm Mục Tinh Thần lại không hề dao động chút nào, bởi vì nếu là chính mình, nếu có cơ hội cô cũng sẽ làm như vậy.

Mà lúc này, số 48 đã lựa chọn một người, nó đứng trước mặt một người đàn ông văn nhã tuấn tú nhẹ nhàng kêu một tiếng, thấy Mục Tinh Thần không để ý đến nó, nghi ngờ đi tới.

Lúc này số 48 mới chú ý đến số 1 đối diện Mục Tinh Thần. Nó nghiêng đầu nhìn số 1 một hồi, khuôn mặt thiếu niên tinh xảo như vẽ, có loại cảm xúc lạnh nhạt như phiền chán thế gian, nhưng con ngươi cậu ta lại trong trẻo đến không thể tưởng tượng.

Không ai chú ý đến ánh sáng rọi lập lòe trong mắt số 48, không biết trong giây phút đó số 48 nhìn thấy gì, cũng không biết chốc lát đó số 48 đấu tranh tư tưởng ra sao, chỉ là một lát sau, nó nhẹ nhàng mà "be" một tiếng, xem như đồng ý người này.

Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn số 48 một cái, lại nhìn về phía số 1, giọng điệu nhàn nhạt, "Giết thì giết, cậu có muốn đi theo tôi không."

Dường như số 1 cảm thấy phản ứng này của Mục Tinh Thần quá lạnh nhạt, có chút cụt hứng, "Cuộc sống bên ngoài thế nào?"

"Rất khó khăn." Mục Tinh Thần nhún vai, dáng vẻ lại rất thả lỏng, "Nhưng cuộc sống của người thường cũng không tệ lắm."

"Cuộc sống người bình thường?" Số 1 thất thần, cậu ta không tưởng tượng ra được.

Số 1 im lặng một hồi, chỉ hỏi một câu, "Chỗ cậu có sách không?"

Mục Tinh Thần gật đầu, "Có, một đống sách giấy, tôi còn phát tiền lương cho cậu, cậu có thể tự mình đi mua."

Mắt số 1 sáng rực lên, "Tôi đi theo cậu."

Mục Tinh Thần gật đầu.

Số 1 và Chử Chấn đi theo cảnh ngục làm thủ tục và đeo vòng cổ điện tử.

Mục Tinh Thần nghe được có người thở dài tiếc nuối trong đám đông, có người mất mát chửi tục. Cô không đi ngay, tầm mắt đảo qua mọi người ở đây, trọng điểm nhìn vào người đàn ông được số 48 lựa chọn, "Tôi sẽ còn đến nữa, hẹn gặp lại mọi người."

Người đàn ông bị nhìn chằm chằm ngẩn ra, sau một lúc lâu mới cong môi cười khẽ.

Lời của Mục Tinh Thần giống như cho những người này uống một liều thuốc trợ tim. Tâm trạng vốn đang mất mát đã nguôi ngoai trở lại, cho dù thiếu nữ này không đưa ra thời gian cụ thể, bọn họ đều đã bắt đầu chờ đợi lần tiếp theo cô ghé thăm.

Bọn họ đều là những người đã bị nhốt mười năm, không có ai thèm khát hương vị của tự do hơn so với bọn họ, muốn được một lần nữa ôm lấy thế giới bên ngoài, cho dù sự tự do này là hữu hạn.

-

Phòng họp trong tòa nhà ba tầng phía sau quảng trường, hơn mười vị trưởng khu nhà giam đang tập trung ở đây. Có lẽ là chiều nay không vội, bọn họ đều đến hóng hớt, tập trung theo dõi đợt chọn người này.

Chử Chấn và số 1 được Mục Tinh Thần chọn lần lượt ở khu 9 và khu 7.

Trưởng khu nhà giam số 5 là một người đàn ông trung niên có dáng trung bình, ông ta nói với trưởng khu nhà giam số 7 bên cạnh: "Sao anh lại báo tên cậu ta lên? Cậu ta mới vào tù được mấy năm chứ?"

Trưởng nhà giam số 6 là một người đàn ông vô cùng hòa khí, mặt luôn mang nụ cười, ha hả hỏi, "Anh không chịu nổi thằng nhóc khó xử lí này à? Thật ra có cậu nhóc đó, đám người trong khu 7 cũng ngoan hơn nhiều."

Trưởng ngục giam khu 7 bật cười, "Có chút khó xử lý, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ."

"Tôi nhìn ra được sự tò mò với thế giới này của cậu nhóc, không muốn cậu bé còn chưa nhìn thấy thế giới ngoài kia đã bị cầm tù cả đời ở chỗ này."

Trưởng nhà giam khu 5: "Cho nên cậu chấp nhận chịu nguy hiểm cũng nhất định phải đề cử một vị trí cho cậu ta?"

Chính sách cải tạo ngoài ngục không chỉ cần người xin chấp nhận nguy hiểm, các trưởng nhà giam cũng vậy. Một khi nhân viên cải tạo ngoài ngục có vấn đề gì, trưởng nhà cũng sẽ bị hỏi tội.

Trưởng nhà giam số 7 cười, "Tôi nghĩ các trưởng ngục ban đầu vẫn đưa ra quyết sách này sau khi cân nhắc mọi ý kiến cũng là vì muốn giúp những người lòng mang cái thiện lại bị thế đạo ép phải cầm lấy dao mổ, cho bọn họ một lối thoát."

Chỉ tiếc xưa giờ mọi người đều không hiểu được tâm ý của các trưởng ngục đời đầu.

Trưởng nhà giam số 4 hừ lạnh một tiếng, không đánh giá cao, "Cậu chờ mà xem, đứa nhỏ này đi ra ngoài thể nào cũng sẽ gây nhiễu loạn, đến lúc đó cái chức trưởng nhà giam này của anh cũng không còn giữ được đâu."

Trưởng nhà giam số 7 lại không tức giận, "Ha ha ha, cậu còn nói tôi, chẳng phải cậu cũng chấp nhận nguy cơ bị mất chức mà đưa ra 5 người sao?"

"Chúng ta đều giống nhau thôi."

-

Thiết Tùng có một chiếc xe bay đểu riêng, anh ta trực tiếp lái xe đưa Mục Tinh Thần, Chử Chấn và Số 1 về nông trường, cả nhóc đáng thương số 48 nữa.

Bọn họ xuống xe ở nông trường, Thiết Tùng cảm thán: "Em gái, nông trường nhà em rộng thật đấy."

Mục Tinh Thần nói: "Anh Thiết, hôm nay cảm ơn anh, vào ngồi ngồi uống cốc nước đi."

Thiết Tùng cười ngây ngô từ chối, "Không cần không cần, đây cũng là vì lần trước em giúp tôi, tôi cũng không làm gì, chỉ nói mấy câu mà thôi."

Mục Tinh Thần: "Vào ngồi chút đi, nếu không lần sau tôi có việc cũng ngại nhờ anh tiếp."

Nói đến mức này rồi nên Thiết Tùng cũng không từ chối nữa, anh ta vốn cũng là người sảng khoái, đi theo Mục Tinh Thần vào nông trường.

Thiết Tùng, Số 1, Chử Chấn đều mới lạ nhìn cảnh quan trong nông trường. Nơi này đều đã được Mục Xuyên xử lý cẩn thận, tuy rằng chỉ là một nông trường, nhưng cảnh quan cũng không tồi.

Mục Tinh Thần hiểu lòng người thả chậm tốc độ, để mấy người này chậm rãi xem.

Mục Tinh Thần mang người về phòng khách nhà gỗ, cầm mấy bình đồ uống cho ba người.

Số 1 chưa từng được uống thử cái này trong ngục giam, nhìn với vẻ mới lạ, cẩn thận mở ra, nhấp nhỏ một ngụm. Đại khái là cảm thấy ngon nên uống liên tục mấy ngụm, vèo cái đã hết một lọ, còn chưa đã thèm nhìn Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần thông cảm đứa nhỏ này chưa hiểu việc đời trong nhiều năm như vậy, đưa bình nước chưa khui của mình cho Số 1.

Lần này, số 1 uống thật sự quý trọng.

Ngay cả Chử Chấn khi uống thứ nước ngọt ngào này cũng mang vẻ mặt hoài niệm và cảm thán.

Biểu hiện của hai người này khiến Thiết Tùng cũng cảm thấy đáng thương, nếu không phải không thích hợp, anh ta còn muốn đưa lọ của mình cho bọn họ.

Mục Tinh Thần mời Thiết Tùng vào chủ yếu là vì cảm ơn, "Anh Thiết Tùng, lần này anh giúp tôi, về sau chắc tôi còn phải nhờ vả anh tiếp nữa, không biết cảm ơn anh như thế nào. Tôi là dị võ sư, nếu anh tin tôi có thể để tôi giúp anh cải tạo vũ khí."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiết Tùng vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa ngượng ngùng.

Không ngờ em gái này còn trẻ như vậy, chẳng những giỏi đánh nhau còn có thể sửa dị võ, em gái này quả nhiên không đơn giản.

Thiết Tùng là người sảng khoái, không từ chối, đưa hai chiếc rìu dị năng luôn mang theo bên người cho Mục Tinh Thần, "Vậy nhờ em."

Mục Tinh Thần trực tiếp đi về phòng mình lấy công cụ, chuẩn bị cải tạo dị võ cho Thiết Tùng ngay trong phòng khách.

Thiết Tùng vẫn luôn cảm thấy dị võ sư là kiểu người vô cùng lợi hại vô cùng thần bí. Phần lớn dị võ sư đều có tính cách quái lạ, càng là dị võ sư lợi hại sẽ càng khó hiểu, nhưng hầu hết bọn họ đều không muốn để cho người khác quấy rầy mình trong khi công tác. Thiết Tùng: "Em gái, em thấy bọn tôi ở đây có làm phiền em không?"

Mục Tinh Thần tùy ý vẫy tay, ngồi xuống đất, đặt công cụ và rìu dị năng của Thiết Tùng lên trên bàn, "Không phiền."

Thiết Tùng là dị năng giả hệ lực lượng cấp B, mặt hai thanh rìu dùng kim loại đặc thù có thể truyền dị năng để chế tạo, cán búa là xương đùi tê giác voi mài thành. Hai loại tài liệu đều rất bình thường, cách luyện chế cũng sơ sài, khắc họa hoa văn qua loa, cấp bậc của lưỡi hai thanh rìu này cao nhất cũng chỉ đến cấp C, phẩm chất không cao.

Mục Tinh Thần nhìn tình huống của hai lưỡi rìu, lại nhớ lại tình cảnh lúc trước khi Thiết Tùng chiến đấu, trong lòng đã có hướng để cải tạo vũ khí này.

Mục Tinh Thần nhớ là trong đống đồng nát ông lão kia cho mình có hai viên đá phong nhai to bằng đầu ngón tay, là kết tinh được ngưng kết khi trứng dị thú hệ phong không ấp nở được, có chứa dị năng lượng hệ phong.

Mục Tinh Thần lấy hai viên đá phong nhai ra, trước tiên đào ba lỗ lớn bên cạnh rìu để giảm bớt trọng lượng. Giảm trọng lượng sẽ ảnh hưởng đến lực công kích, vì thế cần dựa vào hoa văn hệ lực lượng để bổ sung bù, bắt đầu khắc từ cán búa.

Đầu tiên phải sửa hình dạng của cán búa một chút, Mục Tinh Thần lấy công cụ, xoẹt xoẹt chỉnh hình cho cán búa.

Sửa hình dạng xong thì bắt đầu khắc mạch năng lượng hệ lực lượng.

Mục Tinh Thần vùi đầu vào gõ "binh bốp keng", Thiết Tùng, Số 1, Chử Chấn xem mà trợn mắt há hốc mồm.

Thiết Tùng sợ quấy rầy Mục Tinh Thần, nhỏ giọng dùng khẩu hình hỏi Chử Chấn, "Đây là đang khắc hoa văn năng lượng à? Không cần dùng bút chì vẽ bản thảo trước à?"

Thiết Tùng từng thấy dị võ sư khác dùng bút chì vẽ bản thảo hoa văn trên vũ khí, tu chỉnh qua lại nhiều lần, thậm chí có người trực tiếp dùng máy in bản thảo hoa văn lên vũ khí, sau đó khắc từ từ từng điểm từng điểm một.

Sao Mục Tinh Thần lại trực tiếp ra tay, còn dùng tốc độ siêu nhanh, mới một lát đã khắc xong toàn bộ cán búa, chuẩn bị bắt đầu khắc tiếp lên trên mặt rìu.

Hơn nữa, hoa văn cô khắc có rất nhiều biến hóa, trông cực kỳ phức tạp.

Chử Chấn đã từng là trưởng chiến hạm, kiến thức không giống người thường. Những gì anh ta biết trước đây cũng giống như Thiết Tùng nói, đành lắc đầu.

Bọn họ nào biết rằng, Mục Tinh Thần cũng không biết có bước vẽ bản thảo bằng bút chì. Đây là một bước bình thường trong quá trình chế tạo dị võ, nhưng cố tình người dẫn đường của Mục Tinh Thần, thầy Công Lương Ủy lại không phải người thường, là người được xưng là dị võ sư thiên tài nhất trong vòng trăm năm trở lại đây.

Trước nay Công Lương Ủy khắc hoa văn đều không thèm vẽ bản thảo. Ông ta chú trọng ý tưởng và linh cảm tức thời khi khắc hoạ, cho rằng việc vẽ bản thảo sẽ hạn chế ý nghĩ của bản thân, vì thế chưa bao giờ vẽ.

Ông ta đã quen làm vậy, lúc dạy Mục Tinh Thần cũng không nghĩ ra bước vẽ bản thảo này, vì thế Mục Tinh Thần không biết còn có thể vẽ bản thảo.

Hơn nữa, đương nhiên, cho dù biết thì khả năng cô cũng sẽ không vẽ.

Mục Tinh Thần nhanh chóng khắc xong mạch dị năng lượng hệ lực lượng cho hai thanh rìu, lấy ra hai miếng đá phong nhai chia thành hai phần, phần hơi lớn hơn dùng cho rìu bên trái, hoa văn dị năng hệ phong được bắt đầu khắc từ trên mặt.

Sau khi hai bên đều khắc xong là đến bước cuối cùng, kích hoạt dị năng.

Bước kích hoạt dị năng là dùng dị năng của mình vận hành theo hoa văn vừa khắc một hai vòng, dẫn đường lượng dị năng còn sót lại trong vũ khí nhớ kỹ và quen với này tuần hoàn này, vậy là kích hoạt thành công.

"Xong rồi!"

Mục Tinh Thần đưa hai lưỡi rìu đã rực rỡ hẳn lên cho Thiết Tùng, "Thử một lần?"

Thiết Tùng ngơ ngác nhận rìu, thử vung lên, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, "Rìu nhẹ hơn nhiều như vậy, sao lực công kích lại tăng được? Trước kia dùng rìu luôn cảm thấy nó cồng kềnh quá, hiện tại lại nhẹ đi, tốc độ cũng nhanh hơn!"

Chử Chấn cũng cảm thấy tò mò, duỗi tay nhận lấy thử một phen, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Mục Tinh Thần tràn đầy vẻ ngoài ý muốn. Trong thời gian ngắn đã có thể cải tạo ra vũ khí tốt như vậy, năng lực của cô gái nhỏ này trong ngành cải tạo dị võ không thấp đâu.

Số 1 cũng tò mò nhận lấy dùng thử một phen, nhưng cậu ta không thử ra được cái gì, chơi hai cái rồi trả lại cho Thiết Tùng.

Thiết Tùng quý trọng vuốt ve rìu, ngạc nhiên cảm thán nói: "Em gái, em quá lợi hại! Em quả thật là dị võ sư đỉnh nhất tôi từng thấy!"

Mục Tinh Thần cười ha ha, "Không có không có, tôi là người mới."

Thiết Tùng: "Em gái, em sửa cái rìu cho tôi thành vũ khí tốt như vậy, tôi cũng không biết cảm ơn thế nào."

Mục Tinh Thần nói: "Không cần khách khí như vậy. Nhưng thật ra anh Thiết có thể giúp tôi tuyên truyền, về sau có ai muốn cải tạo dị võ có thể liên hệ tôi, báo tên của anh giảm giá 20%!"

"Để tôi lo cho." Thiết Tùng vỗ ngực, cảm thán nói: "Em gái, em không biết đâu, đám người thấp cổ bé họng chúng tôi không có cơ hội gặp được dị võ sư giỏi như em. Chờ đến lúc tôi trở về, vừa kể ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm đến em."

Sau khi Mục Tinh Thần tiễn Thiết Tùng đi, nhìn hai người đang đợi trong phòng khách, tìm người máy quản gia đến dọn phòng cho hai người, ở ngay trong dãy phòng tầng một khu nhà này.

Cho hai người xem chỗ ở xong, Mục Tinh Thần mang theo bọn họ đến chuồng trâu chiến, "Lí do nhất định phải tìm chiến sĩ cấp A chủ yếu là bởi vì cái đám kia."

Hai người không nhìn ra vấn đề gì, "Chúng nó làm sao?"

Mục Tinh Thần nói: "42 con này là... trâu chiến."

Số 1 ngây thơ không hiểu, nhưng hai mắt Chử Chấn lại bỗng nhiên phóng đại, "Cô nói là trâu chiến Gugalanna sao?!"

42 con trâu chiến?! Điên rồi à!

Mục Tinh Thần gật đầu, "Anh có thể dùng tinh thần lực thăm dò."

Chử Chấn hít sâu một hơi, cẩn thận đưa tinh thần lực ra đụng vào đám trâu khi, không ngờ lại có một đợt tinh thần lực càng bá đạo phản công mãnh liệt. Chử Chấn nhanh chóng chống lại, đồng thời nhìn thấy một đầu con trâu màu xanh lơ nhìn về phía mình.

Trán Chử Chấn toát ra mồ hôi lạnh, tinh thần lực cấp A... thật sự là trâu chiến!

Chử Chấn đề phòng nhìn về phía Mục Tinh Thần: "Rốt cuộc cô có thân phận gì?"

Vì sao lại chăn nuôi nhiều trâu chiến ở đây như vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Tinh Thần: "Người dân bình thường thôi, bọn kia tự chạy đến ăn ké uống ké, còn đánh nhau tối ngày. Thấy bên kia không, đám trâu thịt kia mới là của nhà chúng tôi nuôi."

Chử Chấn: "..."

Nói thần bảo hộ của ai đó là thứ cứng đầu ăn ké uống ké đánh nhau tối ngày... May mắn anh ta không tín ngưỡng Gugalanna.

Mục Tinh Thần nói: "Việc của anh là chăn trâu mỗi ngày, tách đám trâu thịt đang đánh nhau bên kia ra nhốt lại, còn có đám trâu chiến bên này thì để ý, đừng để chúng nó phá hỏng nhà cửa, cũng đừng làm cho trâu thịt bị thương là được."

Chử Chấn gật đầu, "Được, còn gì không?"

Mục Tinh Thần ngáp một cái, nghĩ chắc là Mục Xuyên sắp về rồi, lắc đầu, "Hết rồi."

Chử Chấn sửng sốt, "Hết rồi? Đơn giản vậy à?"

Mục Tinh Thần: "Ầy,thời gian còn lại anh có thể tự mình sắp xếp."

"À, còn có."

Trái tim Chử Chấn lại run lên.

Mục Tinh Thần nói: "Tôi có một người anh trai, thân thể không tốt lắm, ngày thường tôi không ở nhà nhớ giúp tôi chăm sóc anh ấy một chút là được."

Chử Chấn nhìn Mục Tinh Thần, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, có chút chua xót khó chịu.

Lúc trước Chử Chấn ra ngoài đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị áp bức. Loại người có thân phận như bọn họ, cho dù là đi ra ngoài cũng đâu thể được đối xử tốt, chỉ là kể cả như thế, anh ta vẫn muốn ra, muốn đi xem thế giới bên ngoài.

Chỉ không ngờ, người đảm bảo này thế nhưng chỉ phân phối cho anh nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy. Chăn trâu, làm ruộng, cuộc sống nhẹ nhàng như vậy chính là kiểu sống tốt đẹp sau khi về hưu mà anh ta mong chờ trước khi vào ngục giam. Không ngờ sau khi vào ngục giam ở 10 năm lại dễ dàng đạt được đến vậy?

Cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng Chử Chấn, anh ta nặng nề gật đầu, giọng hơi khàn, "... Cảm ơn."

Mục Tinh Thần chỉ người máy chôz chuồng bò, "Anh có thể tìm hiểu chút số liệu từ người máy, cũng có thể đánh thử với trâu chiến một chút, nhưng phải cẩn thận."

Mục Tinh Thần nghĩ đến cái gì, đưa cho Chử Chấn một nắm cỏ, "Trước khi đánn nhau với trâu chiến thì đút cho chúng nó ít cỏ, chúng nó sẽ hiểu là anh chỉ đánh chơi với chúng nó, sẽ không nặng tay."

Chử Chấn nhận cỏ, gật đầu, liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần và số 1 một cái, đi chuồng bò.

Sau khi Chử Chấn rời đi, Số 1 thu hồi tầm mắt vẫn luôn dừng ở đường chân trời phía xa xa, con ngươi thanh lãnh nhìn chăm chú vào Mục Tinh Thần, "Cậu muốn nói cái gì?"

Mục Tinh Thần nói: "Tôi có thể tin tưởng cậu không?"

Số 1 không thèm để ý, "Có tin hay không tùy cậu."

Mục Tinh Thần dứt khoát nói: "Tôi giao người quan trọng nhất của tôi cho cậu. Lúc tôi không ở đây thì giúp tôi bảo vệ anh ấy, nếu xảy ra vấn đề gì..."

Giọng Mục Tinh Thần lạnh băng, tràn đầy uy hiếp, "Tôi sẽ giết cậu."

Số 1 cười nhạo: "Giết tôi?"

"Số 7? Cậu giết được à?"

Mục Tinh Thần nhếch miệng, "Tôi giết được."

Chử Chấn nghe được động tĩnh, nhìn thoáng qua nơi phát ra tiếng động, thấy thiếu niên thiếu nữ bên kia không hiểu sao lại đánh nhau rồi.

Thân thủ của hai người đều đạt tới trình độ không người bình thường nào đạt được. Từng chiêu thức qua lại đều ép thẳng đến điểm yếu người kia, động tác nhanh đến mức mắt thường không thấy, nắm tay va vào nhau tạo ra tiếng vang chấn động, cho dù là nham thạch cứng rắn cũng có thể bị đánh nát.

Chử Chấn cau mày nhìn thiếu niên thiếu nữ đánh nhau, anh ta thử tính toán, lại ngạc nhiên phát hiện nếu mình quyết đấu với một trong hai chỉ sợ nhờ vào lực lượng bên ngoài cũng không thể địch nổi hai người.

Nếu bọn họ không phải dị năng giả hệ lực lượng, vậy... thật là đáng sợ! Mà Chử Chấn cảm giác chỉ sợ hai người này đều không phải dị năng giả hệ lực lượng!

Chử Chấn nhìn một lát, thu hồi tầm mắt, cụp mi, chỉ coi như không thấy.

Thật ra đây không phải lần đầu Mục Tinh Thần và Số 1 đánh nhau, lúc trước ở viện nghiên cứu, hai người đã từng đánh vài lần, chỉ là lúc ấy Số 1 thắng.

Mà hiện tại cô thắng.

Mục Tinh Thần đấm Số 1 ngã xuống đất, nhanh chóng tiến lên, dùng cánh tay kẹp chặt cổ Số 1, "Cậu thua."

Số 1 nghiêng đầu khụ một tiếng, xoa vết máu bên khóe miệng, cười, "Tiến bộ đấy."

Mục Tinh Thần thả Số 1 ra, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm cô, "Nói cho tôi, cậu sẽ giúp tôi bảo vệ anh tôi."

Số 1 rũ mi, một lát sau mới mở miệng, "Tôi sẽ giúp cậu."

"Đi thôi." Mục Tinh Thần vừa lòng, vỗ bả vai Số 1, "Anh tôi đã trở lại, tôi dẫn cậu đi gặp anh ấy."

Số 1 đi theo Mục Tinh Thần đến nhà gỗ phía sau.

"Cậu có muốn đổi tên không?", Mục Tinh Thần đột nhiên hỏi một câu.

Số 1 ngẩn ra, "Cậu tên gì?"

Mục Tinh Thần: "Mục Tinh Thần, tên ban đầu của tôi."

Số 1 đã sớm quên mất tên ban đầu của mình là gì, trầm mặc một lát rồi nhìn về phía xa, "Đổi một cái đi."

"Gọi là..."

Gió chiều phất qua tóc mai thiếu niên, tự do tự tại bay về phía phía chân trời.

Số 1 nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

"Gọi là Mục Phong đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0