Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 10

Trạch Miêu

2024-11-07 23:42:06

Búp bê đặt dao phay xuống, ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay chọc chọc vào cái bóng dẻo như cao su đang liên tục thay đổi hình dạng trên mặt đất, vui sướng nói ra: “Vẫn không ra được sao?”

Cái bóng phát ra tiếng nói ấm ức: “Cái tên xấu xa kia! Đợi tôi ra ngoài rồi, tôi muốn đánh cô ta thành đầu heo!”

Búp bê: “Hazz, cậu không đánh lại cô ta, cô ta rất lợi hại.”

Tay nhỏ cô bé chống cằm: “Cô ta còn làm quần áo mới cho tôi đấy, tôi thích cô ta! Hay là để ông Cố giữ cô ta ở lại, tôi có thể hái trái cây mời cô ta ăn. Nếu cô ta có thể dạy tôi chiêu này thì tốt biết bao.”

Như vậy cô bé có thể thường xuyên giam bóng nhỏ lại, miễn cho cậu cả ngày bắt nạt cô bé.

Cô nàng thanh tú im lặng ở bên cạnh sờ lên đầu mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô ta quả thật rất lợi hại, khác hẳn với những hòa thượng đạo sĩ trước đây, chưa chắc ông Cố có thể giữ cô ta ở lại.”

“Hi vọng ông Cố giao cho cô ta một trăm bộ đề! Cho cô ta làm đề đến chết đi!”

Cái bóng hung ác nói ra.

Búp bê và cô nàng trẻ tuổi lại ngẩn người nhìn vào không khí. Đã rất lâu không có người sống tới núi Hòe rồi, hơn nữa người tới lần này còn hoàn toàn không sợ cũng không đòi đánh đòi giết bọn họ.

Sự xuất hiện của cô giống như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến đáy lòng bọn họ gợn sóng.

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, ông Cố mà bọn họ đặt kỳ vọng còn đang múa bút thành văn.

Nếu không phải ông ta đã biến thành quỷ, e rằng bây giờ đã mồ hôi đầm đìa. Miệng ông ta khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng tập trung, quên sạch sành sanh dự định ban đầu của mình.

Đối với đám người lên núi quấy rầy, Cố Dương đều dùng cách riêng của mình để đối phó với bọn họ.

Nếu như kẻ đến đã không có ý tốt, vậy ra tay hung ác một chút, trừng trị khiến đối phương không dám nảy ý đồ xấu nữa. Nếu như chỉ là tò mò, vậy thì bày trò đùa quái đản dạy dỗ một chút, để người ta chạy mất dép.

Trong tình huống bình thường, Cố Dương phụ trách cửa ải cuối cùng. Lúc còn sống ông ta là giáo sư, thích làm thầy thiên hạ, sau khi chết, chấp niệm này lại càng phóng đại.

Đáng tiếc không một đứa yêu ma quỷ quái nào ở núi Hòe chịu nghe ông ta giảng bài, những bài thi ông ta vất vả lắm mới soạn ra được kia chỉ có thể phủ bụi. Bởi vậy ông ta dứt khoát dùng những bài thi này để vây nhốt đám người lên núi, muốn thoát ra, hoặc là tu vi cao hơn ông ta, có thể dựa vào bản lĩnh của mình phá bỏ kết giới trường học; hoặc là tuân thủ quy tắc của ông ta, ngoan ngoãn giải đề.

Đây là lần đầu tiên có người ra đề cho ông ta. Người này cũng không phải IQ thấp giống những người lên núi trước kia, nếu chỉ là người bình thường, gặp phải lệ quỷ đã sợ choáng váng, cho nên ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, sợ chọc giận đối phương sẽ mất luôn cái mạng, nào còn dám yêu cầu ngược lại.

Suy cho cùng, Ngô Duyên cũng là người tài cao gan lớn. Chỉ là cô không ngờ, ông lão trước mặt này lại nghiêm túc giải đề, thậm chí không để ý đến sự tồn tại của cô.

Cô đợi một lát, thấy ông lão này vẫn luôn không quan tâm đến mình, cô bèn hắng giọng hỏi: “Ông là lão đại của núi này?”

Cuối cùng Cố Dương cũng rời mắt khỏi một đống chữ số, ông ta giương mắt nhìn Ngô Duyên: “Tôi là thầy của bọn họ.”

Mặc dù bọn họ không chịu thừa nhận, đồng thời tránh ông ta như tránh tà, sợ bị ông ta tóm đi học bài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chuyện trên núi này, ông có thể quyết định chứ?”

Cố Dương ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Ngô Duyên nói: “Tôi chuẩn bị chuyển đến nơi này, làm ruộng bên trên núi này.”

Nếu như bọn họ là lệ quỷ làm xằng làm bậy, chắc chắn cô sẽ không nương tay mà trấn áp bọn họ. Nhưng từ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay có thể thấy được, đám quỷ này có rất ít lệ khí, cũng không coi là tội ác chồng chất, ít nhất cô chưa hề nhìn thấy quá nhiều nghiệp chướng trên người bọn họ. Bởi vậy cô cũng đổi sang cách khác.

Đây chính là trợ thủ và vệ sĩ sẵn có, là sức lao động miễn phí đưa tới tận cửa!

“Làm ruộng?” Cố Dương chậm rãi nói: “Âm khí trên núi này quá mức nồng nặc, không thích hợp làm ruộng.” Trước kia, hầu hết những loài người nhận thầu núi này đều là bởi vì nhìn trúng phong thủy của núi này, lòng mang ý xấu.

Ngô Duyên nhếch miệng, móc một quả màu tím đậm ra: “Vậy đến lúc đó tôi sẽ trồng mấy gốc Tiêu Nghiệp Quả này.”

Tiêu Nghiệp Quả, ý nghĩa như tên, có thể loại trừ một số nghiệp lực.

Những quỷ này ở lại nhân gian, cộng thêm những gì trải qua lúc còn sống, trên người ít nhiều gì cũng mang một ít nghiệp lực. Những nghiệp lực này chính là một trong những yếu tố then chốt ảnh hưởng đến độ kiếp sau này của bọn họ.

Sắc mặt Cố Dương trở nên nghiêm túc, ánh mắt dừng lại trên loại quả này.

...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0