Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 12
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Trước lúc rời đi, trong nhà tiếp đón một vị khách không mời mà đến - Trình Sương Sương.
Làn da của Trình Sương Sương rất trắng, đứng dưới ánh mặt trời hệt như biết phát sáng, trên người mặc váy cúp ngực màu lam, làn váy còn điểm xuyết những viên kim cương vỡ, mái tóc hơi bồng bềnh, thoạt nhìn giống như công chúa đi ra từ trong truyện cổ tích.
Là người bị hại trong vụ đánh tráo, cho dù thoạt nhìn Trình Sương Sương xinh đẹp và khiến người ta yêu thích cỡ nào, cô cũng khó mà thích cô ta được. Nhưng cô cũng rõ ràng, người phạm sai lầm là Trình Nguyệt Cầm, cũng không phải Trình Sương Sương, cô không cách nào thân thiết với cô ta như chị em, nhưng cũng không đến mức buông lời ác độc với cô ta.
“A Duyên, tôi nghe nói cô nhận thầu núi Hòe, chuẩn bị tới đó làm ruộng.” Trình Sương Sương cũng không khách sáo, vừa gặp mặt đã thân thiết gọi cô là A Duyên, giống như hai người là chị em quen biết đã lâu.
Ánh mắt cô ta rơi lên trên người Ngô Duyên - bởi vì quan hệ lúng túng của hai người, cộng thêm cha có thành kiến sâu sắc với mẹ ruột của cô ta, Trình Sương Sương rất hiếm khi gặp Ngô Duyên.
Trong trí nhớ của cô ta, mặc dù Ngô Duyên là một cô gái xinh đẹp, nhưng có lẽ bởi vì mới được nhận về, còn chưa cởi bỏ tính cách được nhút nhát sợ sệt, hiếm khi dám nhìn thẳng vào người khác. Nhưng bây giờ, dường như cô đã thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn là vẻ ngoài như vậy, nhưng khí chất lại trầm tĩnh hơn, bớt đi hèn yếu của lúc trước.
Ngô Duyên không đoán ra được dụng ý của cô ta, khẽ vuốt cằm: “Ai nói cho cô?”
Khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Trình Sương Sương lộ vẻ lo lắng: “Tôi vô tình nghe thấy khi cậu gọi điện thoại cho tôi, việc này là thật sao? Nếu như cô không tìm được việc làm, tôi có thể giúp cô.”
Giọng nói của cô ta mang đầy chân thành: “Tôi có thể nói mấy lời với cậu, đến lúc đó cô trực tiếp đến công ty của cậu tôi làm việc là được rồi.”
Ánh mắt cô ta vẫn trong suốt giống như trước đây, trong thần thái bất giác toát vẻ ngây thơ, khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Ngô Duyên dứt khoát từ chối: “Không cần.”
Trình Sương Sương chỉ cho rằng cô ngại ngùng: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, tôi thật sự rất muốn giúp cô.” Cô ta đoán có lẽ là Ngô Duyên không tìm được việc làm, cho nên mới muốn làm ruộng.
Làm ruộng mệt mỏi biết bao, mỗi ngày phơi nắng phơi gió, Ngô Duyên cần gì phải chịu cực khổ này.
“Làm ruộng rất tốt, cảm ơn ý tốt của cô.”
Đôi mày thanh tú của Trình Sương Sương nhíu chặt lại: “Nhưng một cô gái như cô lại làm việc cực khổ như vậy, cha sẽ rất lo lắng. Tốt xấu gì cô cũng phải suy nghĩ cho cha một chút chứ. Chắc chắn cha hi vọng cô có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng ổn định.”
Công ty của cha đã phá sản rồi, bây giờ lại vì Ngô Duyên mà móc gần hết số tiền vốn ít ỏi của mình ra thầu núi, hoàn toàn không lo lắng đến tương lai của mình.
So với thái độ lạnh nhạt của ông đối với cô ta, sự cho đi không chút do dự này khiến đáy lòng cô ta chua xót không thôi. Có phải con ruột hay không khác biệt lớn đến vậy sao? Cô ta cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.
“Cha rất tán thành quyết định của tôi, đến lúc đó ông cũng tới núi Hòe cùng tôi.” Ngô Duyên nói ra. Mặc dù biết Trình Sương Sương có ý tốt, nhưng ‘ý tốt’ của cô ta chỉ mang lại gánh nặng cho cô.
Trên mặt Trình Sương Sương xuất hiện không vui hiếm thấy: “Cô định để cha đi chịu khổ cùng cô sao? Nói như vậy, còn không bằng để cha đến tập đoàn Thiên Hành làm việc.”
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này của mình hay, ánh mắt sáng rực lên: “Cậu thương tôi như vậy, chỉ cần tôi làm nũng với cậu, chắc chắn cậu sẽ đồng ý.”
“Đừng nói giỡn!” Tiếng nói của Ngô Duyên lạnh xuống, phá vỡ ảo tưởng của cô ta, để cha đến tập đoàn Thiên Hành, đây là ngại cha sống quá lâu sao?
“Cô thật sự không biết lý do công ty trong nhà phá sản sao?” Cô nhìn thẳng vào Trình Sương Sương: “Đây đều nhờ vào người cậu tốt kia của cô đấy.”
Sắc mặt Trình Sương Sương hơi tái nhợt: “Không thể nào!”
Trên mặt cô ta có bối rối, nhưng lại không có kinh ngạc khiếp sợ của lần đầu nghe thấy tin tức này.
Ngô Duyên cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Hóa ra cô cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên, cô đang dùng lập trường gì để nói những lời này?”
Làn da của Trình Sương Sương rất trắng, đứng dưới ánh mặt trời hệt như biết phát sáng, trên người mặc váy cúp ngực màu lam, làn váy còn điểm xuyết những viên kim cương vỡ, mái tóc hơi bồng bềnh, thoạt nhìn giống như công chúa đi ra từ trong truyện cổ tích.
Là người bị hại trong vụ đánh tráo, cho dù thoạt nhìn Trình Sương Sương xinh đẹp và khiến người ta yêu thích cỡ nào, cô cũng khó mà thích cô ta được. Nhưng cô cũng rõ ràng, người phạm sai lầm là Trình Nguyệt Cầm, cũng không phải Trình Sương Sương, cô không cách nào thân thiết với cô ta như chị em, nhưng cũng không đến mức buông lời ác độc với cô ta.
“A Duyên, tôi nghe nói cô nhận thầu núi Hòe, chuẩn bị tới đó làm ruộng.” Trình Sương Sương cũng không khách sáo, vừa gặp mặt đã thân thiết gọi cô là A Duyên, giống như hai người là chị em quen biết đã lâu.
Ánh mắt cô ta rơi lên trên người Ngô Duyên - bởi vì quan hệ lúng túng của hai người, cộng thêm cha có thành kiến sâu sắc với mẹ ruột của cô ta, Trình Sương Sương rất hiếm khi gặp Ngô Duyên.
Trong trí nhớ của cô ta, mặc dù Ngô Duyên là một cô gái xinh đẹp, nhưng có lẽ bởi vì mới được nhận về, còn chưa cởi bỏ tính cách được nhút nhát sợ sệt, hiếm khi dám nhìn thẳng vào người khác. Nhưng bây giờ, dường như cô đã thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn là vẻ ngoài như vậy, nhưng khí chất lại trầm tĩnh hơn, bớt đi hèn yếu của lúc trước.
Ngô Duyên không đoán ra được dụng ý của cô ta, khẽ vuốt cằm: “Ai nói cho cô?”
Khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Trình Sương Sương lộ vẻ lo lắng: “Tôi vô tình nghe thấy khi cậu gọi điện thoại cho tôi, việc này là thật sao? Nếu như cô không tìm được việc làm, tôi có thể giúp cô.”
Giọng nói của cô ta mang đầy chân thành: “Tôi có thể nói mấy lời với cậu, đến lúc đó cô trực tiếp đến công ty của cậu tôi làm việc là được rồi.”
Ánh mắt cô ta vẫn trong suốt giống như trước đây, trong thần thái bất giác toát vẻ ngây thơ, khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Ngô Duyên dứt khoát từ chối: “Không cần.”
Trình Sương Sương chỉ cho rằng cô ngại ngùng: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, tôi thật sự rất muốn giúp cô.” Cô ta đoán có lẽ là Ngô Duyên không tìm được việc làm, cho nên mới muốn làm ruộng.
Làm ruộng mệt mỏi biết bao, mỗi ngày phơi nắng phơi gió, Ngô Duyên cần gì phải chịu cực khổ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm ruộng rất tốt, cảm ơn ý tốt của cô.”
Đôi mày thanh tú của Trình Sương Sương nhíu chặt lại: “Nhưng một cô gái như cô lại làm việc cực khổ như vậy, cha sẽ rất lo lắng. Tốt xấu gì cô cũng phải suy nghĩ cho cha một chút chứ. Chắc chắn cha hi vọng cô có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng ổn định.”
Công ty của cha đã phá sản rồi, bây giờ lại vì Ngô Duyên mà móc gần hết số tiền vốn ít ỏi của mình ra thầu núi, hoàn toàn không lo lắng đến tương lai của mình.
So với thái độ lạnh nhạt của ông đối với cô ta, sự cho đi không chút do dự này khiến đáy lòng cô ta chua xót không thôi. Có phải con ruột hay không khác biệt lớn đến vậy sao? Cô ta cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.
“Cha rất tán thành quyết định của tôi, đến lúc đó ông cũng tới núi Hòe cùng tôi.” Ngô Duyên nói ra. Mặc dù biết Trình Sương Sương có ý tốt, nhưng ‘ý tốt’ của cô ta chỉ mang lại gánh nặng cho cô.
Trên mặt Trình Sương Sương xuất hiện không vui hiếm thấy: “Cô định để cha đi chịu khổ cùng cô sao? Nói như vậy, còn không bằng để cha đến tập đoàn Thiên Hành làm việc.”
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này của mình hay, ánh mắt sáng rực lên: “Cậu thương tôi như vậy, chỉ cần tôi làm nũng với cậu, chắc chắn cậu sẽ đồng ý.”
“Đừng nói giỡn!” Tiếng nói của Ngô Duyên lạnh xuống, phá vỡ ảo tưởng của cô ta, để cha đến tập đoàn Thiên Hành, đây là ngại cha sống quá lâu sao?
“Cô thật sự không biết lý do công ty trong nhà phá sản sao?” Cô nhìn thẳng vào Trình Sương Sương: “Đây đều nhờ vào người cậu tốt kia của cô đấy.”
Sắc mặt Trình Sương Sương hơi tái nhợt: “Không thể nào!”
Trên mặt cô ta có bối rối, nhưng lại không có kinh ngạc khiếp sợ của lần đầu nghe thấy tin tức này.
Ngô Duyên cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Hóa ra cô cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên, cô đang dùng lập trường gì để nói những lời này?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro