Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 17

Trạch Miêu

2024-11-07 23:42:06

Bởi vậy khi Tôn sư bá gọi điện thoại đến, bảo anh ta tìm mấy sư huynh đệ đến núi Hòe xem xét, anh ta không nhịn được suy đoán hồi lâu.

Có điều, Tôn sư bá có địa vị rất cao trong tông môn, hiếm khi ông ta tuyên bố nhiệm vụ, đương nhiên anh ta không thể đổ cho người khác. Đợi sau khi đến thành phố K gặp tổng giám đốc Trình rồi, anh ta mới hiểu ra rõ ràng - có lẽ ông lớn này có ý đồ với núi Hòe.

Tổng giám đốc Trình trả thù lao hậu hĩnh, đây cũng không phải chuyện vô cùng khó làm gì, anh ta bèn đồng ý. Lập tức tìm mấy sư đệ có quan hệ tốt đi cùng, cũng không quên trang bị đầy đủ. Đặc biệt là bùa Thiên Lôi đích thân Tôn sư bá vẽ cho anh ta, khiến anh ta ngứa ngáy tay chân.

“Sư huynh, không khí trong núi Hòe này thật trong lành, không hề kém cạnh bên kia của chúng ta.”

Tiểu sư đệ Mã Nguyên Trị của anh ta bu lại nói.

Tưởng Đông đồng ý gật đầu, thậm chí còn tốt hơn núi Long Hổ của bọn họ, chỉ hít thở thôi đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra. Chẳng phải nói rằng núi Hòe này âm khí nặng nề, bất lợi cho loài người hay sao? Đây là tình huống gì?

Anh ta càng thêm cảnh giác, phân phó: “Mọi người cẩn thận một chút.”

“Sợ cái gì chứ, có bùa chú sư bá để lại cho chúng ta, không có gì phải sợ cả.” Cho dù gặp được lệ quỷ, bọn họ cũng không lo! Lệ quỷ sợ nhất thiên lôi mà.

Dù sao cũng toàn thanh niên trẻ tuổi, chưa từng chịu khổ, trên mặt mấy tiểu đạo sĩ đều tràn đầy tự tin.

Tưởng Đông đang định răn dạy vài câu, chợt có tiếng cười như chuông bạc vang lên, từ bốn phương tám hướng ập về phía bọn họ.

Nếu như là bình thường, tiếng cười trong trẻo này sẽ khiến người ta vui vẻ, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ của một đứa trẻ đáng yêu. Nhưng nơi này là núi Hòe, bây giờ còn là hơn nửa đêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế là bốn người lập tức tụm lại với nhau, cẩn thận nhìn xung quanh.

Coong một tiếng, trong bóng đêm bỗng nhiên xuất hiện vô số đốm lửa, chiếu sáng cả một vùng tăm tối. Một con búp bê cao đến đầu gối tung tăng đi tới. Chỉ là, khác với lần đầu gặp mặt Ngô Duyên, lần này cô bé không còn mặc váy dính máu và vác dao phay, mà mặc một chiếc váy màu hồng mới tinh tươm, viền lá sen, nơi eo còn dùng vải ren thắt nơ con bướm, trông vô cùng đáng yêu.

Tưởng Đông cũng đã tìm hiểu, biết đây chính là tiểu quỷ Đậu Đậu nổi tiếng núi Hòe.

“Vãi, váy của cô bé là kiểu dáng mới nhất trong bộ sưu tập mùa hè năm nay của Nanos, một chiếc hơn hai nghìn tệ đấy.” Mã Nguyên Trị lệch đề, anh trai của cậu ta cũng mua cho cháu gái cậu ta một chiếc như vậy. Trong lòng cậu ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ tiểu quỷ này còn biết chạy theo mốt.

Đậu Đậu khẽ ngẩn ra, không nhịn được xoay vòng khoe khoang: “Tôi vẫn còn mấy bộ quần áo mới nữa!”

Trong lúc nói chuyện, quần áo trên người cô bé cũng thay đổi. Mỗi một bộ đều là Ngô Duyên mô phỏng theo trang phục trẻ em trên tạp chí thời trang rồi đốt cho cô bé.

Dưới ánh sáng chập chờn của các đốm lửa, cô bé thích chí thay từng bộ quần áo, hệt như trẻ con trong nhà bọn họ, khó khăn lắm mới gặp được khách tới chơi, lập tức muốn khoe khoang quần áo mới của mình.

Sau khi thay từng bộ từng bộ quần áo xinh đẹp đáng yêu, cuối cùng cô bé mặc lại chiếc váy nhuốm máu mà trước đây mình từng mặc, mùi máu tươi tỏa ra từ chiếc váy xộc vào mũi bọn họ, khiến bọn họ đầu choáng mắt hoa.

Dưới ánh lửa chập chờn, nụ cười ngây thơ của cô bé chợt mang theo vẻ âm trầm: “Các anh nói xem, bộ quần áo nào của tôi là đẹp nhất? Là bộ tôi đang mặc này, hay là mấy bộ trước đó?”

“Nếu trả lời sai, tôi sẽ trừng phạt đám các anh đó nha ~” Nếu trả lời sai, vậy để ếch xanh nhảy lên đỉnh đầu bọn họ, sau đó cùng nhau bật nhảy.

Trái tim Tưởng Đông siết chặt lại. Trong đầu hiện ra mấy chữ to đùng: Flag tử vong! Nếu như trong trò chơi, chắc chắn đây là mắt xích quan trọng liên quan đến nội dung cửa sau. Trên trán anh ta lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0