Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 32
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Tề Nhất Minh làm chính là rửa một khay dâu tây và cà chua.
Hôm nay mẹ anh ta ở nhà, nhìn thấy mấy thùng hoa quả, cau mày nói: “Con mua nhiều hoa quả như vậy làm gì? Ăn hết được sao?”
Nhưng mà thoạt nhìn vẻ ngoài của hoa quả này rất đẹp, cho dù chỉ đặt trong chiếc thùng bình thường, cũng toát ra khí chất của một tác phẩm nghệ thuật.
Vẻ ngoài đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng ai biết mùi vị ra sao? Mà cho dù ăn ngon, còn có thể ăn thay cơm à? Nhiều như vậy, sao ăn hết được?
Tề Nhất Minh đắc ý: “Đây là con đặc biệt mua về biếu tặng mọi người, ăn ngon lắm! Con nói cho mẹ biết, một quả dâu tây này một trăm tệ đấy!”
Sắc mặt mẹ Tề sầm lại, một quả một trăm tệ, đây là vàng hay là dâu tây, bà ta chưa từng mua hoa quả nội địa nào đắt như vậy. Không phải nhóc con này bị lừa rồi đấy chứ? Còn mua tới mấy thùng, nhóc con này định ăn thay ba bữa cơm đấy hả?
Mặc dù nhà họ Tề không thiếu chút tiền ấy, nhưng thấy con trai nhỏ bị lừa mà còn hớn hở đắc ý như vậy, mẹ Tề không nhịn được ngứa tay, đứa con trai này thật sự khiến bà ta phiền lòng mà.
Thế là Tề Nhất Minh bị mẹ mình gõ đầu, sức lực của mẹ anh ta không nhỏ, gõ cho anh ta liên tục kêu rên: “Sao mẹ lại đánh con?”
“Chính là đánh đồ phá của nhà con đấy!”
Tề Nhất Minh vội vàng đưa một quả dâu tây đến miệng mẹ mình: “Mẹ nếm thử trước đã, sau khi nếm thử rồi đánh con cũng không muộn, chắc chắn đáng giá. Đợi lát nữa biếu bà nội một ít, gần đây bà nội ăn không được ngon miệng.”
Sau đó Tề Nhất Minh được chứng kiến tuyệt chiêu trở mặt của mẹ mình. Anh ta không ngờ khuôn mặt kia của mẹ anh ta lại có thể lộ ra biểu cảm phong phú, đầy đủ các cấp bậc như vậy. Cả khuôn mặt viết đầy một câu - ‘Dâu tây ngon như vậy là sự tồn tại chân thật sao?”
Mấy giây sau, Tề Nhất Minh lại bị đánh.
Lúc này mẹ anh ta vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo con chỉ mua mấy thùng như vậy? Chỉ có ngần ấy, cả nhà mình ăn còn không đủ chứ đừng nói đến tặng cho người ta. Con không biết mua nhiều chút sao? Nếu không đủ tiền thì nói với mẹ chứ, mẹ chuyển cho con.”
“Bình thường trông con thông minh như vậy, đến lúc thời khắc quan trọng lại trở nên ngu ngốc.”
Tề Nhất Minh vừa tránh né vừa kêu oan, anh ta cảm thấy mình tuyệt đối không phải là con đẻ, chắc hẳn là được mẹ anh ta nhặt từ trong thùng rác về.
Thật ra mẹ anh ta chỉ là chướng mắt anh ta, kiếm cớ đánh anh ta mà thôi!
...
Tề Nhất Minh mới trở về không bao lâu, Ngô Duyên lại nhận được thêm đơn đặt hàng của nhà anh ta, nhà anh ta lại muốn mua mười thùng dâu tây và mười thùng cà chua nữa.
Đúng thật là trong thẻ có tiền, trong lòng không hoảng hốt. Ngô Duyên nhìn doanh thu, cuối cùng cũng chịu tiêu tiền thuê người dùng máy móc để khai khẩn ruộng đất. Đương nhiên, cô không quên dặn đám quỷ trên núi Hòe ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng ra ngoài dọa người ta.
Hiệu suất của máy móc rất cao, cuối cùng mở rộng ra bốn mẫu đất trồng cây trên núi Hòe.
Tiểu Ảnh Tử cực kỳ thích ăn cà chua, một ngày có thể ăn rất nhiều. Ngô Duyên dứt khoát kéo cậu tới làm cu li, là Ảnh Mị tự nhiên hình thành trên núi Hòe, năng lực kiểm soát núi Hòe của cậu là mạnh mẽ nhất trong các quỷ. Chỉ cần ở nơi có ánh sáng, có bóng, cậu có thể không chế một cách chuẩn xác.
Ngô Duyên không có chút xíu gánh nặng tâm lý nào khi sử dụng lao động trẻ em, nhổ cỏ, tưới nước, xới đất... đủ loại công việc đều giao cho cậu. Điều này cũng lập tức giải phóng cô, khiến cô có nhiều thời gian dùng để tu luyện hơn. Ngô Duyên còn đưa cho cậu mấy Tiêu Nghiệp Quả để làm thù lao.
Ngoài Tiểu Ảnh Tử, thi thoảng các quỷ khác cũng tới giúp đỡ. Bởi vậy, mặc dù diện tích ruộng đất cần chăm sóc tăng lên không ít, nhưng lượng lao động của cô cũng không tăng lên quá nhiều.
Ngoài Tề Nhất Minh ra, lại lục tục có mấy cậu ấm bị ‘email của bạn gái cũ’ của Ngô Tông Bình lừa đến, người đã đến rồi, căn bản không ai tay không trở về.
Thế là hoa quả của núi Hòe cũng bắt đầu có tiếng trong vòng quan hệ nho nhỏ.
Hôm nay mẹ anh ta ở nhà, nhìn thấy mấy thùng hoa quả, cau mày nói: “Con mua nhiều hoa quả như vậy làm gì? Ăn hết được sao?”
Nhưng mà thoạt nhìn vẻ ngoài của hoa quả này rất đẹp, cho dù chỉ đặt trong chiếc thùng bình thường, cũng toát ra khí chất của một tác phẩm nghệ thuật.
Vẻ ngoài đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng ai biết mùi vị ra sao? Mà cho dù ăn ngon, còn có thể ăn thay cơm à? Nhiều như vậy, sao ăn hết được?
Tề Nhất Minh đắc ý: “Đây là con đặc biệt mua về biếu tặng mọi người, ăn ngon lắm! Con nói cho mẹ biết, một quả dâu tây này một trăm tệ đấy!”
Sắc mặt mẹ Tề sầm lại, một quả một trăm tệ, đây là vàng hay là dâu tây, bà ta chưa từng mua hoa quả nội địa nào đắt như vậy. Không phải nhóc con này bị lừa rồi đấy chứ? Còn mua tới mấy thùng, nhóc con này định ăn thay ba bữa cơm đấy hả?
Mặc dù nhà họ Tề không thiếu chút tiền ấy, nhưng thấy con trai nhỏ bị lừa mà còn hớn hở đắc ý như vậy, mẹ Tề không nhịn được ngứa tay, đứa con trai này thật sự khiến bà ta phiền lòng mà.
Thế là Tề Nhất Minh bị mẹ mình gõ đầu, sức lực của mẹ anh ta không nhỏ, gõ cho anh ta liên tục kêu rên: “Sao mẹ lại đánh con?”
“Chính là đánh đồ phá của nhà con đấy!”
Tề Nhất Minh vội vàng đưa một quả dâu tây đến miệng mẹ mình: “Mẹ nếm thử trước đã, sau khi nếm thử rồi đánh con cũng không muộn, chắc chắn đáng giá. Đợi lát nữa biếu bà nội một ít, gần đây bà nội ăn không được ngon miệng.”
Sau đó Tề Nhất Minh được chứng kiến tuyệt chiêu trở mặt của mẹ mình. Anh ta không ngờ khuôn mặt kia của mẹ anh ta lại có thể lộ ra biểu cảm phong phú, đầy đủ các cấp bậc như vậy. Cả khuôn mặt viết đầy một câu - ‘Dâu tây ngon như vậy là sự tồn tại chân thật sao?”
Mấy giây sau, Tề Nhất Minh lại bị đánh.
Lúc này mẹ anh ta vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo con chỉ mua mấy thùng như vậy? Chỉ có ngần ấy, cả nhà mình ăn còn không đủ chứ đừng nói đến tặng cho người ta. Con không biết mua nhiều chút sao? Nếu không đủ tiền thì nói với mẹ chứ, mẹ chuyển cho con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bình thường trông con thông minh như vậy, đến lúc thời khắc quan trọng lại trở nên ngu ngốc.”
Tề Nhất Minh vừa tránh né vừa kêu oan, anh ta cảm thấy mình tuyệt đối không phải là con đẻ, chắc hẳn là được mẹ anh ta nhặt từ trong thùng rác về.
Thật ra mẹ anh ta chỉ là chướng mắt anh ta, kiếm cớ đánh anh ta mà thôi!
...
Tề Nhất Minh mới trở về không bao lâu, Ngô Duyên lại nhận được thêm đơn đặt hàng của nhà anh ta, nhà anh ta lại muốn mua mười thùng dâu tây và mười thùng cà chua nữa.
Đúng thật là trong thẻ có tiền, trong lòng không hoảng hốt. Ngô Duyên nhìn doanh thu, cuối cùng cũng chịu tiêu tiền thuê người dùng máy móc để khai khẩn ruộng đất. Đương nhiên, cô không quên dặn đám quỷ trên núi Hòe ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng ra ngoài dọa người ta.
Hiệu suất của máy móc rất cao, cuối cùng mở rộng ra bốn mẫu đất trồng cây trên núi Hòe.
Tiểu Ảnh Tử cực kỳ thích ăn cà chua, một ngày có thể ăn rất nhiều. Ngô Duyên dứt khoát kéo cậu tới làm cu li, là Ảnh Mị tự nhiên hình thành trên núi Hòe, năng lực kiểm soát núi Hòe của cậu là mạnh mẽ nhất trong các quỷ. Chỉ cần ở nơi có ánh sáng, có bóng, cậu có thể không chế một cách chuẩn xác.
Ngô Duyên không có chút xíu gánh nặng tâm lý nào khi sử dụng lao động trẻ em, nhổ cỏ, tưới nước, xới đất... đủ loại công việc đều giao cho cậu. Điều này cũng lập tức giải phóng cô, khiến cô có nhiều thời gian dùng để tu luyện hơn. Ngô Duyên còn đưa cho cậu mấy Tiêu Nghiệp Quả để làm thù lao.
Ngoài Tiểu Ảnh Tử, thi thoảng các quỷ khác cũng tới giúp đỡ. Bởi vậy, mặc dù diện tích ruộng đất cần chăm sóc tăng lên không ít, nhưng lượng lao động của cô cũng không tăng lên quá nhiều.
Ngoài Tề Nhất Minh ra, lại lục tục có mấy cậu ấm bị ‘email của bạn gái cũ’ của Ngô Tông Bình lừa đến, người đã đến rồi, căn bản không ai tay không trở về.
Thế là hoa quả của núi Hòe cũng bắt đầu có tiếng trong vòng quan hệ nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro