Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 4
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Lúc này Trình Thiên Hành âu phục phẳng phiu mới chịu bố thí quay sang nhìn Ngô Duyên một cái, hắn không có chút xíu thiện cảm nào với cô gái mới được nhà họ Ngô nhận lại này.
Cho dù cô gái này đã được chị hắn nuôi dưỡng hai mươi năm, nhưng tính cách lại không hề giống với chị cả trong trí nhớ của hắn.
Lần trước gặp Ngô Duyên, mặc dù cô đã cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh ung dung trước mặt người khác, nhưng cũng không thể cởi bỏ được khí chất thấp kém từ trong xương tủy. Hôm nay gặp mặt, lại phát hiện dường như cô thay đổi không ít, đã không thể nào tìm ra được vẻ nhút nhát sợ sệt trên người cô.
Quả nhiên, trước đó cô cũng chỉ là cố ý ngụy trang. Trưng ra dáng vẻ phải chịu bạc đãi, tựa như mình mới là người bị hại.
Đặc biệt là lời cô vừa nói kia, quả thật không có chút xíu tình cảm nào đối với chị gái, uổng công chị gái nuôi cô lâu như vậy. Lại nhìn cháu gái Sương Sương của mình, mặc dù chịu ấm ức, nhưng khi nhắc đến Ngô Tông Bình, vẫn lộ vẻ quấn quýt thương yêu, trong lời nói đong đầy cảm kích chăm sóc của ông đối với mình trong những năm vừa qua, không chút oán trách Ngô Tông Bình.
So sánh tính cách của hai người này, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Trong miệng Trình Thiên Hành tràn ra nụ cười lạnh lẽo: “Quả nhiên là kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Ngô Duyên chỉ muốn phỉ nhổ, Trình Thiên Hành không hổ là tay chuyên trong việc đổi trắng thay đen, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Ngoài kẻ ấm đầu ra, ai sẽ biết ơn cái gọi là lòng tốt nuôi dưỡng của kẻ buôn người.”
Đúng vậy, dưới cái nhìn của cô, cho dù Trình Nguyệt Cầm có bao nhiêu nỗi khổ tâm, hành vi của bà ta chính là ác ý lừa bán trẻ em.
Nếu như Trình Nguyệt Cầm còn sống, với tính cách của cha cô, chắc chắn sẽ kiện bà ta.
Mà với thái độ lạnh nhạt hệt như núi băng suốt bao nhiêu năm qua của Trình Nguyệt Cầm, tình cảm của cô đối với bà ta đã dần dần phai nhạt gần hết, đợi sau khi biết chân tướng, chút tình cảm mẹ con lại càng không còn sót lại bao nhiêu.
Tàn khốc nơi đáy mắt Trình Thiên Hành càng thêm đậm đặc, nhưng lại không cách nào phản bác.
Suy cho cùng, nhìn ở mặt ngoài, chị gái quả thật đã sai. Nhưng chị gái trong trí nhớ của hắn dịu dàng lương thiện, chắc chắn bên trong có nội tình không muốn để người khác biết, nói không chừng là chị gái bị ép buộc, những năm này chị gái và Sương Sương phải chia ly, chắc chắn vô cùng đau đớn, bằng không cũng sẽ không rời khỏi thế giới này sớm như vậy, thậm chí chị em bọn họ còn chưa kịp đoàn tụ.
Hắn tuyệt đối không cho phép thanh danh của chị gái mình bị bôi nhọ, cũng không muốn cháu gái ngoại hiểu nhầm mẹ ruột của mình, cho rằng bà ta là một người phụ nữ mưu mô độc ác.
Một phút sau, trong đôi mắt đục ngầu của hắn lộ vẻ cảnh cáo rõ ràng, trong nháy mắt bộc phát ra khí chất của kẻ bề trên, kiêu căng nói: “Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, đòi lại trong sạch cho chị gái tôi, trước đó, tốt nhất các người giữ mồm giữ miệng một chút, nếu không cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
Bây giờ nhà họ Ngô đã là châu chấu sau thu, không có hi vọng ngóc đầu trở dậy, Ngô Tông Bình muốn giở trò quỷ cũng không cách nào. Hắn chỉ hi vọng cháu gái ngoại hiền lành của mình không bị tổn thương tình cảm.
Gân xanh trên mu bàn tay của Ngô Tông Bình nổi lên rõ ràng, tức giận tích tụ trong lòng, suýt nữa không nhịn được xúc động xông lên đánh người, lúc này ông chợt cảm thấy tay áo bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn, là con gái Ngô Duyên.
Ngay lập tức, đầu óc đang nóng bừng của ông như bị tạt một chậu nước lạnh, ông còn phải bảo vệ con gái, không thể nhất thời xúc động.
Tức giận xen lẫn uất ức khiến ông cảm thấy như có một khối không khí đè nén nơi lồng ngực, thậm chí hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trình Thiên hành nhìn thấy rõ ràng nét mặt của ông, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, mơ hồ toát ra mấy phần khinh miệt: “Các người tự giải quyết cho tốt.”
Hắn lại nhìn Ngô Duyên một cái: “Nể mặt chị gái, lần này tôi bỏ qua cho các người.”
Nếu là người khác, hắn sẽ không dễ dàng thu tay như vậy, tốt xấu gì hắn vẫn để lại cho bọn họ một chút tài sản.
Nghĩ đến chị gái mình, hắn không nhịn được cảnh cáo Ngô Duyên một lần nữa: “Hi vọng cô sửa đổi lỗi lầm, đừng phụ yêu thương trước kia của chị gái tôi với cô. Chị tôi trên trời có linh, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy con nuôi mình xảy ra chuyện. Làm người phải xứng đáng với lương tâm của mình, nếu không ông trời cũng không nhìn nổi, tuổi còn trẻ đã xảy ra bất trắc, há chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”
Trên mặt hắn lộ ra ý cười, nhưng đáy mắt lại phun trào sát ý lạnh buốt.
Cho dù cô gái này đã được chị hắn nuôi dưỡng hai mươi năm, nhưng tính cách lại không hề giống với chị cả trong trí nhớ của hắn.
Lần trước gặp Ngô Duyên, mặc dù cô đã cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh ung dung trước mặt người khác, nhưng cũng không thể cởi bỏ được khí chất thấp kém từ trong xương tủy. Hôm nay gặp mặt, lại phát hiện dường như cô thay đổi không ít, đã không thể nào tìm ra được vẻ nhút nhát sợ sệt trên người cô.
Quả nhiên, trước đó cô cũng chỉ là cố ý ngụy trang. Trưng ra dáng vẻ phải chịu bạc đãi, tựa như mình mới là người bị hại.
Đặc biệt là lời cô vừa nói kia, quả thật không có chút xíu tình cảm nào đối với chị gái, uổng công chị gái nuôi cô lâu như vậy. Lại nhìn cháu gái Sương Sương của mình, mặc dù chịu ấm ức, nhưng khi nhắc đến Ngô Tông Bình, vẫn lộ vẻ quấn quýt thương yêu, trong lời nói đong đầy cảm kích chăm sóc của ông đối với mình trong những năm vừa qua, không chút oán trách Ngô Tông Bình.
So sánh tính cách của hai người này, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Trong miệng Trình Thiên Hành tràn ra nụ cười lạnh lẽo: “Quả nhiên là kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Ngô Duyên chỉ muốn phỉ nhổ, Trình Thiên Hành không hổ là tay chuyên trong việc đổi trắng thay đen, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Ngoài kẻ ấm đầu ra, ai sẽ biết ơn cái gọi là lòng tốt nuôi dưỡng của kẻ buôn người.”
Đúng vậy, dưới cái nhìn của cô, cho dù Trình Nguyệt Cầm có bao nhiêu nỗi khổ tâm, hành vi của bà ta chính là ác ý lừa bán trẻ em.
Nếu như Trình Nguyệt Cầm còn sống, với tính cách của cha cô, chắc chắn sẽ kiện bà ta.
Mà với thái độ lạnh nhạt hệt như núi băng suốt bao nhiêu năm qua của Trình Nguyệt Cầm, tình cảm của cô đối với bà ta đã dần dần phai nhạt gần hết, đợi sau khi biết chân tướng, chút tình cảm mẹ con lại càng không còn sót lại bao nhiêu.
Tàn khốc nơi đáy mắt Trình Thiên Hành càng thêm đậm đặc, nhưng lại không cách nào phản bác.
Suy cho cùng, nhìn ở mặt ngoài, chị gái quả thật đã sai. Nhưng chị gái trong trí nhớ của hắn dịu dàng lương thiện, chắc chắn bên trong có nội tình không muốn để người khác biết, nói không chừng là chị gái bị ép buộc, những năm này chị gái và Sương Sương phải chia ly, chắc chắn vô cùng đau đớn, bằng không cũng sẽ không rời khỏi thế giới này sớm như vậy, thậm chí chị em bọn họ còn chưa kịp đoàn tụ.
Hắn tuyệt đối không cho phép thanh danh của chị gái mình bị bôi nhọ, cũng không muốn cháu gái ngoại hiểu nhầm mẹ ruột của mình, cho rằng bà ta là một người phụ nữ mưu mô độc ác.
Một phút sau, trong đôi mắt đục ngầu của hắn lộ vẻ cảnh cáo rõ ràng, trong nháy mắt bộc phát ra khí chất của kẻ bề trên, kiêu căng nói: “Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, đòi lại trong sạch cho chị gái tôi, trước đó, tốt nhất các người giữ mồm giữ miệng một chút, nếu không cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
Bây giờ nhà họ Ngô đã là châu chấu sau thu, không có hi vọng ngóc đầu trở dậy, Ngô Tông Bình muốn giở trò quỷ cũng không cách nào. Hắn chỉ hi vọng cháu gái ngoại hiền lành của mình không bị tổn thương tình cảm.
Gân xanh trên mu bàn tay của Ngô Tông Bình nổi lên rõ ràng, tức giận tích tụ trong lòng, suýt nữa không nhịn được xúc động xông lên đánh người, lúc này ông chợt cảm thấy tay áo bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn, là con gái Ngô Duyên.
Ngay lập tức, đầu óc đang nóng bừng của ông như bị tạt một chậu nước lạnh, ông còn phải bảo vệ con gái, không thể nhất thời xúc động.
Tức giận xen lẫn uất ức khiến ông cảm thấy như có một khối không khí đè nén nơi lồng ngực, thậm chí hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trình Thiên hành nhìn thấy rõ ràng nét mặt của ông, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, mơ hồ toát ra mấy phần khinh miệt: “Các người tự giải quyết cho tốt.”
Hắn lại nhìn Ngô Duyên một cái: “Nể mặt chị gái, lần này tôi bỏ qua cho các người.”
Nếu là người khác, hắn sẽ không dễ dàng thu tay như vậy, tốt xấu gì hắn vẫn để lại cho bọn họ một chút tài sản.
Nghĩ đến chị gái mình, hắn không nhịn được cảnh cáo Ngô Duyên một lần nữa: “Hi vọng cô sửa đổi lỗi lầm, đừng phụ yêu thương trước kia của chị gái tôi với cô. Chị tôi trên trời có linh, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy con nuôi mình xảy ra chuyện. Làm người phải xứng đáng với lương tâm của mình, nếu không ông trời cũng không nhìn nổi, tuổi còn trẻ đã xảy ra bất trắc, há chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”
Trên mặt hắn lộ ra ý cười, nhưng đáy mắt lại phun trào sát ý lạnh buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro