Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 51

Trạch Miêu

2024-11-07 23:42:06

Giờ khắc này, khi mọi người nhìn thấy Ngô Duyên ủ rũ trong ống kính, hình tượng này lập tức khiến nhiều người đau lòng, khiến bọn họ không nhịn được nảy sinh cảm giác thương xót.

Trình Sương Sương như bị ai đó bóp cổ, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, mắt cô ta lập tức đỏ lên: “Tôi biết cô không phải người như vậy, tôi cũng đã giải thích rồi, nhưng rất nhiều người đều không nghe.”

Trình Sương Sương cảm thấy rất ấm ức, lời này của Ngô Duyên rõ ràng là đang chỉ trích cô ta, nhưng rõ ràng cô ta đã tốt bụng giải thích giúp Ngô Duyên rồi, những gì nên làm cô ta đều đã làm rồi. Nếu như không phải nể mặt cô ta, chắc chắn tổ chương trình sẽ không chọn núi Hòe làm địa điểm quay chụp.

Tổ chương trình cũng xấu hổ đến độ có thể đào ra một căn tứ hợp viện.

Triệu Tuần vội vàng đứng ra nói: “Chắc chắn là có người ác ý bịa đặt, là chúng tôi nhìn trúng môi trường của núi Hòe, cho nên mới chủ động ký hợp đồng với cô.”

Ngô Duyên vuốt cằm, tiếp tục phóng chiêu: “Hiếm khi có cơ hội này, tôi muốn làm rõ một chút, một triệu đó là tiền thuê địa điểm, là tôi và cha tôi kiếm được, hoàn toàn không phải là quà hiếu kính của người khác.”

Sương mù trong mắt Trình Sương Sương như sắp đọng thành giọt nước, bây giờ cô ta có thể xác định, Ngô Duyên đang nhằm vào cô ta.

“Ngô Duyên, có phải cô đã hiểu lầm tôi không?”

Ngô Duyên kinh ngạc nhìn cô ta: “Không đâu, tôi chỉ muốn làm rõ lời đồn thôi, vì sao cô lại cảm thấy việc tôi làm rõ lời đồn liên quan đến cô chứ?”

Trình Sương Sương ngẩn ra, logic này cũng khiến cô ta rối bời, cô ta mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng tổ chương trình vẫn nghiêng về Trình Sương Sương, Triệu Tuần vội vàng nháy mắt với khách mời khác.

Thế là Triệu Hưng Bình đứng ra nói: “Ngô Duyên, có thể dẫn chúng tôi đi xem ba chỗ ở không?”

Ngô Duyên thấy đủ rồi thì thu tay: “Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi.”

Trình Sương Sương chợt lên tiếng: “Tôi có thể đi xem phòng cô không?”

Ngô Duyên nhìn về phía cô ta: “Phòng tôi không có gì đẹp cả.”

Trình Sương Sương nói: “Tôi chỉ là cảm thấy chắc hẳn cô sẽ giữ lại di vật gì của mẹ, tôi lớn vậy rồi mà chưa từng gặp mẹ, nếu như có thể, có thể cho tôi mấy món không? Tôi muốn cất giữ, khi nhớ đến mẹ thì có thể lấy ra xem.”

“Xin lỗi, bởi vì hôm nay vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, cho nên tôi hơi thất lễ.”

Mặc dù nói những điều này trên phát sóng trực tiếp không tốt lắm, nhưng Trình Sương Sương cũng không còn cách nào khác, mỗi lần nhắc đến mẹ, mặt Ngô Duyên đều lạnh lùng như băng giá, để chọc tức cô ta, thậm chí Ngô Duyên còn nói toàn bộ đồ đạc đã bị cô đốt rồi. Cô ta không tin Ngô Duyên không giữ lại món gì, mà chỉ là cố ý chọc tức cô ta, cho nên không chịu cho cô ta.

Chỉ có trong phát sóng trực tiếp, trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Duyên mới không thể nào từ chối, như vậy cô ta mới có cơ hội lấy được di vật của mẹ.

Vì người mẹ dịu dàng trong lời nói của cậu hai, cô ta chỉ có thể dùng một chút mưu kế. Hơn nữa, cô ta cũng nhận ra rằng, vừa rồi mình quá mất bình tĩnh, không nên nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy, đó chẳng khác gì tự dâng điểm yếu lên cho đối thủ. Câu nói này của cô ta coi như tẩy trắng phần nào cho biểu hiện kém cỏi có thể xưng là ác mộng vừa rồi của cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối mặt với một cô con gái nhớ thương người mẹ đã mất, mọi người sẽ theo bản năng khoan dung hơn mấy phần.

Thấy ứng phó này của cô ta, các nhân viên công tác khác đều thở phào một hơi, có thể giải quyết ổn thỏa cuộc khủng hoảng truyền thông này rồi.

Ngô Duyên không biết Trình Sương Sương vô tình hay cố ý, nếu như là trời sinh, vậy chỉ có thể nói cô ta chính là thiên tài về mặt này.

Cô khẽ cong môi, nói với vẻ sâu xa: “Cô muốn thật sao?”

Giọng điệu của cô khiến cho Trình Sương Sương hơi không thoải mái, nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Tôi thật sự rất muốn, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận, đó sẽ là thứ quý giá nhất của tôi.”

Khi cô ta nói lời này, trên khuôn mặt thuần khiết toát vẻ tôn kính, đôi mắt vừa được hơi nước thấm đẫm lại càng thêm sáng ngời, tiếng nói mềm nhũn tựa như đang làm nũng với Ngô Duyên.

Ngô Duyên nói ra: “Vậy tôi dẫn cô đi xem, cho cô luôn cũng được.” Cô hơi ngừng lại: “Vật kia cũng có chút liên quan đến cô.”

Đó chính là hợp đồng do chính tay Trình Nguyệt Cầm ký đấy, thậm chí trong video còn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của bà ta, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Trình Sương Sương.

Cô vốn dự định đợi kỳ chương trình này gần kết thúc mới tung ra, cho cô ta thoải mái hai ngày nữa. Nhưng nếu Trình Sương Sương đã cầu cạnh như vậy, cô đành phải miễn cưỡng thỏa mãn tâm nguyện của cô ta rồi.

Hơn nữa cô cũng không cần bận tâm nên dùng cách nào để công khai nữa, đúng là cảm ơn trời đất, cảm ơn kỹ năng ‘đào hố’ mẹ mình max điểm của Trình Sương Sương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0