Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
An Duyệt Uy Vũ,...
2024-11-07 17:51:58
Hành động vừa rồi của An Duyệt khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Nhìn bốn người rụt rè sợ hãi co rúm lại với nhau, cô dựa vào ghế số pha, vắt chân chữ ngũ, dang rộng hai tay ngả lưng lên ghế, tư thế vô cùng bễ nghễ khí phách.
"An Hân à, chị còn nhớ tôi từng nói gì với chị không?"
An Hân bị cô điểm danh thì rùng mình một cái: "Nhớ, nhớ chứ, em nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Gần đây cô ta thật sự làm thế mà, hơn nữa cô ta còn cung phụng cô như cung phụng tổ tông mình vậy, sợ lỡ sai ở đâu lại chọc giận cô.
"Em gái à, chuyện lần này thực sự chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Em vừa mới về nhà, người ngoài chưa hiểu rõ em lắm. Vài ngày nữa cha mẹ định tổ chức buổi tiệc chào đón em, đến lúc ấy giới thiệu em với mọi người, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
An Hân vừa nói vừa dùng tay ngầm véo vào người bên cạnh, các cậu mau giúp tớ nói gì đi chứ! Không thể để toàn bộ mũi nhọn nhắm vào mình tớ được!
Kẻ bị cô ta véo mặt mày đã bắt đầu nhăn nhó, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, những gì bọn chị vừa nói chỉ là lời đồn đại lung tung thôi, bọn chị nhàn rỗi quá nên tán gẫu chuyện thị phi. Hơn nữa, lúc ấy chưa hiểu rõ em, nhưng bây giờ thì khác rồi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nói gì sau lưng em nữa."
Ai mà còn dám nói chuyện về cô nữa chứ! Người này quả thật điên đến tận xương tủy!
Thực sự mà nói, họ nghi ngờ nếu có nhốt cô vào viện tâm thần, cô cũng có cách trốn ra ngoài. Khí chất của cô toát lên từ đầu đến chân chẳng hề giống một người bình thường.
Sớm nói như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Có đôi khi An Duyệt cảm thấy những người này thực sự cần phải được rèn dũa thêm chút nữa mới chịu biết điều.
"Thôi được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì coi như chuyện này qua đi. Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi mời mọi người ra ngoài chơi một chút nhé."
An Duyệt đứng dậy, vươn vai một cái. Dạo này cô quả thực chưa ra khỏi nhà, ngày nào cũng ở trong phòng luyện tập, cũng có chút bí bách rồi.
Căn phòng của cô cũng khá lớn, tương đương với một căn nhà của người khác, vận động một chút cũng không thành vấn đề.
Nhiều năm nay cô chẳng có thú vui nào khác, ngoài đấm bốc thì chỉ tập thể dục, rèn luyện cơ thể.
An Hân và mấy người kia thì thực sự sắp khóc rồi. Họ có thể từ chối không? Họ thật sự không muốn ra ngoài chơi cùng với ma nữ này đâu!
Nhưng lời ấy, họ không dám thốt ra, nửa tiếng sau, tất cả đã có mặt tại quán bar.
Quán bar này do tài xế trực tiếp đưa họ đến. An Duyệt chưa từng tới đây, nhưng tài xế nói rằng đây là quán bar của An Tầm.
Nghe nói quán bar này là của An Tầm, An Duyệt lập tức ghi mọi chi phí vào sổ của anh ta.
An Hân nhìn cách làm thuần thục của cô, không biết lại tưởng rằng cô đã đến đây vô số lần, cũng đã làm điều này rất nhiều lần rồi.
"Hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái nhé, tất cả cứ tính vào tài khoản của tôi!"
An Duyệt nói câu này rất đanh thép, chỉ là nếu tên người ký trên hóa đơn không phải là An Tầm thì còn hoàn hảo hơn.
Ban đầu, mọi người còn hơi e dè, nhưng sau khi An Duyệt bắt đầu chọn bài rồi khuấy động bầu không khí, chẳng mấy chốc mọi thứ đã sôi nổi hẳn lên.
Mấy người An Hân cũng bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.
Thực ra họ đều là khách quen của các quán bar, club. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, có mấy ai không thích vui chơi.
An Duyệt nhìn An Hân điên cuồng vặn vẹo eo hông, không kìm được mà giơ điện thoại lên chụp lại.
Không ngờ cô ả đóa sen trắng này nhảy nhót lại nóng bỏng đến vậy, cũng khá ra trò đấy!
Trong ánh đèn mờ ảo, lớp trang điểm trên mặt cô gái nhà giàu này càng trở nên đáng sợ, cộng thêm mồ hôi ra nhễ nhại, khuôn mặt cô ả giờ có thể đi làm việc tại nhà ma được rồi.
Một người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều từ phía sau lưng của cô ả bèn đến gần bắt chuyện.
Nhìn bốn người rụt rè sợ hãi co rúm lại với nhau, cô dựa vào ghế số pha, vắt chân chữ ngũ, dang rộng hai tay ngả lưng lên ghế, tư thế vô cùng bễ nghễ khí phách.
"An Hân à, chị còn nhớ tôi từng nói gì với chị không?"
An Hân bị cô điểm danh thì rùng mình một cái: "Nhớ, nhớ chứ, em nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Gần đây cô ta thật sự làm thế mà, hơn nữa cô ta còn cung phụng cô như cung phụng tổ tông mình vậy, sợ lỡ sai ở đâu lại chọc giận cô.
"Em gái à, chuyện lần này thực sự chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Em vừa mới về nhà, người ngoài chưa hiểu rõ em lắm. Vài ngày nữa cha mẹ định tổ chức buổi tiệc chào đón em, đến lúc ấy giới thiệu em với mọi người, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
An Hân vừa nói vừa dùng tay ngầm véo vào người bên cạnh, các cậu mau giúp tớ nói gì đi chứ! Không thể để toàn bộ mũi nhọn nhắm vào mình tớ được!
Kẻ bị cô ta véo mặt mày đã bắt đầu nhăn nhó, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, những gì bọn chị vừa nói chỉ là lời đồn đại lung tung thôi, bọn chị nhàn rỗi quá nên tán gẫu chuyện thị phi. Hơn nữa, lúc ấy chưa hiểu rõ em, nhưng bây giờ thì khác rồi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nói gì sau lưng em nữa."
Ai mà còn dám nói chuyện về cô nữa chứ! Người này quả thật điên đến tận xương tủy!
Thực sự mà nói, họ nghi ngờ nếu có nhốt cô vào viện tâm thần, cô cũng có cách trốn ra ngoài. Khí chất của cô toát lên từ đầu đến chân chẳng hề giống một người bình thường.
Sớm nói như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Có đôi khi An Duyệt cảm thấy những người này thực sự cần phải được rèn dũa thêm chút nữa mới chịu biết điều.
"Thôi được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì coi như chuyện này qua đi. Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi mời mọi người ra ngoài chơi một chút nhé."
An Duyệt đứng dậy, vươn vai một cái. Dạo này cô quả thực chưa ra khỏi nhà, ngày nào cũng ở trong phòng luyện tập, cũng có chút bí bách rồi.
Căn phòng của cô cũng khá lớn, tương đương với một căn nhà của người khác, vận động một chút cũng không thành vấn đề.
Nhiều năm nay cô chẳng có thú vui nào khác, ngoài đấm bốc thì chỉ tập thể dục, rèn luyện cơ thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hân và mấy người kia thì thực sự sắp khóc rồi. Họ có thể từ chối không? Họ thật sự không muốn ra ngoài chơi cùng với ma nữ này đâu!
Nhưng lời ấy, họ không dám thốt ra, nửa tiếng sau, tất cả đã có mặt tại quán bar.
Quán bar này do tài xế trực tiếp đưa họ đến. An Duyệt chưa từng tới đây, nhưng tài xế nói rằng đây là quán bar của An Tầm.
Nghe nói quán bar này là của An Tầm, An Duyệt lập tức ghi mọi chi phí vào sổ của anh ta.
An Hân nhìn cách làm thuần thục của cô, không biết lại tưởng rằng cô đã đến đây vô số lần, cũng đã làm điều này rất nhiều lần rồi.
"Hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái nhé, tất cả cứ tính vào tài khoản của tôi!"
An Duyệt nói câu này rất đanh thép, chỉ là nếu tên người ký trên hóa đơn không phải là An Tầm thì còn hoàn hảo hơn.
Ban đầu, mọi người còn hơi e dè, nhưng sau khi An Duyệt bắt đầu chọn bài rồi khuấy động bầu không khí, chẳng mấy chốc mọi thứ đã sôi nổi hẳn lên.
Mấy người An Hân cũng bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.
Thực ra họ đều là khách quen của các quán bar, club. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, có mấy ai không thích vui chơi.
An Duyệt nhìn An Hân điên cuồng vặn vẹo eo hông, không kìm được mà giơ điện thoại lên chụp lại.
Không ngờ cô ả đóa sen trắng này nhảy nhót lại nóng bỏng đến vậy, cũng khá ra trò đấy!
Trong ánh đèn mờ ảo, lớp trang điểm trên mặt cô gái nhà giàu này càng trở nên đáng sợ, cộng thêm mồ hôi ra nhễ nhại, khuôn mặt cô ả giờ có thể đi làm việc tại nhà ma được rồi.
Một người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều từ phía sau lưng của cô ả bèn đến gần bắt chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro