Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
An Tầm: Bộ Mình...
2024-11-07 17:51:58
An Duyệt khoanh tay đứng một bên, ánh mắt nhìn về phía bốn người khác.
An Tầm: … Em không nhận ra là anh đang nói với em sao? Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, thế mà lại vào đồn cảnh sát, không phải em thật sự muốn lên trời đó chứ!
Một cô gái nhà giàu rụt rè giơ tay nói: "Anh An ơi, chuyện này thật sự không liên quan đến bọn em đâu, là người đàn ông đó ra tay trước nên An Duyệt mới động thủ với gã thôi."
"Đúng vậy, chính là gã ta đẩy em trước."
Nhìn bốn người đang sùng bái An Duyệt, An Tầm thật sự phải phục sát đất bọn họ rồi.
Nhưng anh ta cũng khá khâm phục An Duyệt, cô thật sự có thể thu phục được những người này.
Dù vậy, đã lâu rồi anh ta cũng không quản lý quán bar này của mình, không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy. Xem ra phải tìm thời gian kiểm tra lại thôi.
Sau khi bảo tài xế đưa ba người kia về nhà, ba anh em cũng về đến nhà.
Cha mẹ họ đã về từ lâu.
"Hai đứa con là con gái, đi chơi ở quán bar, có biết như vậy nguy hiểm cỡ nào không?"
Cha An tức đến nỗi đập bàn liên tục, ánh mắt ông chuyển hướng về phía An Duyệt.
"Duyệt Duyệt, không phải cha trách con, nhưng sức khỏe chị con không tốt, sao con lại dẫn chị đến những nơi như vậy được?"
Sức khỏe không tốt sao? An Duyệt nhìn sang An Hân, bắt gặp ánh mắt của cô, cô ta cúi đầu xuống ngay.
Quả thật hồi nhỏ sức khỏe của cô ta không được tốt, sau này lớn lên, vì muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ nên cô ta thường xuyên lấy cớ rằng sức khỏe mình yếu.
Nhìn ánh mắt trách móc của cha mẹ, An Duyệt vô cùng bình tĩnh rút điện thoại ra, mở đoạn video đã quay trước đó.
Vừa cho cha mẹ xem, cô vừa hờ hững nói: "Sức khoẻ đúng là không tốt lắm, nhảy Disco đến mức suýt bật cả lên trần nhà rồi."
An Hân: … Cô quay cái này lúc nào vậy!
Nhìn cô gái trong video đang điên cuồng nhảy nhót, cha mẹ An: ???
Đây có còn là đứa con gái ngoan ngoãn từ nhỏ của họ không!
An Tầm che miệng ho khan, nhưng khóe miệng của anh ta đã nhếch lên rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt kỳ quặc của tất cả mọi người, An Duyệt thở dài một hơi rồi cất điện thoại đi.
"Thứ nhất, chuyện vào đồn cảnh sát hôm nay không phải lỗi của con, con chỉ đơn giản là hành hiệp trượng nghĩa thôi. Hơn nữa, cái nơi mà cha mẹ gọi là không ra gì kia chính là quán bar do anh trai con mở. Nếu có vấn đề về quản lý, thì nên tìm anh ấy mà nói."
An Tầm đang đứng một bên xem kịch vui, không ngờ đột nhiên lửa chiến lại bén lên người mình.
An Tầm: Bộ mình mắc nợ gì hay sao? Sao trách nhiệm gì cũng đổ lên đầu mình thế này!
Nhìn An Duyệt thản nhiên đẩy hết trách nhiệm về phía mình, An Tầm há miệng định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt trách móc của cha mẹ, anh ta lại nuốt lời vào.
An Hân thì không khách sáo mà đâm thẳng thêm một dao: "Đúng đúng, tình hình quản lý của quán bar anh thật sự tệ quá. Bọn em chỉ đến chơi thôi, ai ngờ lại gặp phải tên biến thái. Nếu không nhờ em gái có kỹ năng giỏi thì bọn em đã bị quấy rối rồi."
Ai có bản lĩnh, cô ta sẽ đứng về phía người đó! Chủ yếu là phải biết thời thế!
Ôi chao, không ngờ cô gái bạch liên bông này lại hữu ích vào lúc này như thế.
An Duyệt nhìn An Hân bằng ánh mắt khen ngợi, cô ta được nhìn như thế cũng phấn khích lên.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi về nhà An Duyệt chính thức nhìn cô ta! Có lẽ là do bản thân đã dồn nén quá lâu, lúc này An Hân thực sự rất xúc động.
Hai người chỉ liếc nhau một cái rồi hiểu ý cùng nhau lên lầu, hoàn toàn không quan tâm đến số phận của An Tầm đang bị đẩy hết trách nhiệm.
Cha mẹ An túm lấy An Tầm, bắt đầu mắng mỏ, anh ta ngồi trên ghế sô pha, mặt đầy vẻ cam chịu.
Ban đầu thì bị cô đấm cho một cú, giờ lại bị kéo vào trận lửa chiến. Mình đã đắc tội gì với con bé An Duyệt này sao?
Ngoài chuyện hai người có chút xích mích vào ngày cô mới về, mấy ngày sau đó cả hai đều sống yên bình, nước giếng không phạm nước sông. Hơn nữa, anh ta còn tặng cô không ít quà.
Trở về phòng của mình, An Duyệt vừa mở điện thoại đã phát hiện bị kéo vào một nhóm chat kỳ quặc.
Cái tên của nhóm cũng rất kỳ lạ, gọi là nhóm "Chị em tiên nữ", cứ như một nhóm bán hàng đa cấp vậy.
An Tầm: … Em không nhận ra là anh đang nói với em sao? Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, thế mà lại vào đồn cảnh sát, không phải em thật sự muốn lên trời đó chứ!
Một cô gái nhà giàu rụt rè giơ tay nói: "Anh An ơi, chuyện này thật sự không liên quan đến bọn em đâu, là người đàn ông đó ra tay trước nên An Duyệt mới động thủ với gã thôi."
"Đúng vậy, chính là gã ta đẩy em trước."
Nhìn bốn người đang sùng bái An Duyệt, An Tầm thật sự phải phục sát đất bọn họ rồi.
Nhưng anh ta cũng khá khâm phục An Duyệt, cô thật sự có thể thu phục được những người này.
Dù vậy, đã lâu rồi anh ta cũng không quản lý quán bar này của mình, không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy. Xem ra phải tìm thời gian kiểm tra lại thôi.
Sau khi bảo tài xế đưa ba người kia về nhà, ba anh em cũng về đến nhà.
Cha mẹ họ đã về từ lâu.
"Hai đứa con là con gái, đi chơi ở quán bar, có biết như vậy nguy hiểm cỡ nào không?"
Cha An tức đến nỗi đập bàn liên tục, ánh mắt ông chuyển hướng về phía An Duyệt.
"Duyệt Duyệt, không phải cha trách con, nhưng sức khỏe chị con không tốt, sao con lại dẫn chị đến những nơi như vậy được?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sức khỏe không tốt sao? An Duyệt nhìn sang An Hân, bắt gặp ánh mắt của cô, cô ta cúi đầu xuống ngay.
Quả thật hồi nhỏ sức khỏe của cô ta không được tốt, sau này lớn lên, vì muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ nên cô ta thường xuyên lấy cớ rằng sức khỏe mình yếu.
Nhìn ánh mắt trách móc của cha mẹ, An Duyệt vô cùng bình tĩnh rút điện thoại ra, mở đoạn video đã quay trước đó.
Vừa cho cha mẹ xem, cô vừa hờ hững nói: "Sức khoẻ đúng là không tốt lắm, nhảy Disco đến mức suýt bật cả lên trần nhà rồi."
An Hân: … Cô quay cái này lúc nào vậy!
Nhìn cô gái trong video đang điên cuồng nhảy nhót, cha mẹ An: ???
Đây có còn là đứa con gái ngoan ngoãn từ nhỏ của họ không!
An Tầm che miệng ho khan, nhưng khóe miệng của anh ta đã nhếch lên rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt kỳ quặc của tất cả mọi người, An Duyệt thở dài một hơi rồi cất điện thoại đi.
"Thứ nhất, chuyện vào đồn cảnh sát hôm nay không phải lỗi của con, con chỉ đơn giản là hành hiệp trượng nghĩa thôi. Hơn nữa, cái nơi mà cha mẹ gọi là không ra gì kia chính là quán bar do anh trai con mở. Nếu có vấn đề về quản lý, thì nên tìm anh ấy mà nói."
An Tầm đang đứng một bên xem kịch vui, không ngờ đột nhiên lửa chiến lại bén lên người mình.
An Tầm: Bộ mình mắc nợ gì hay sao? Sao trách nhiệm gì cũng đổ lên đầu mình thế này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn An Duyệt thản nhiên đẩy hết trách nhiệm về phía mình, An Tầm há miệng định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt trách móc của cha mẹ, anh ta lại nuốt lời vào.
An Hân thì không khách sáo mà đâm thẳng thêm một dao: "Đúng đúng, tình hình quản lý của quán bar anh thật sự tệ quá. Bọn em chỉ đến chơi thôi, ai ngờ lại gặp phải tên biến thái. Nếu không nhờ em gái có kỹ năng giỏi thì bọn em đã bị quấy rối rồi."
Ai có bản lĩnh, cô ta sẽ đứng về phía người đó! Chủ yếu là phải biết thời thế!
Ôi chao, không ngờ cô gái bạch liên bông này lại hữu ích vào lúc này như thế.
An Duyệt nhìn An Hân bằng ánh mắt khen ngợi, cô ta được nhìn như thế cũng phấn khích lên.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi về nhà An Duyệt chính thức nhìn cô ta! Có lẽ là do bản thân đã dồn nén quá lâu, lúc này An Hân thực sự rất xúc động.
Hai người chỉ liếc nhau một cái rồi hiểu ý cùng nhau lên lầu, hoàn toàn không quan tâm đến số phận của An Tầm đang bị đẩy hết trách nhiệm.
Cha mẹ An túm lấy An Tầm, bắt đầu mắng mỏ, anh ta ngồi trên ghế sô pha, mặt đầy vẻ cam chịu.
Ban đầu thì bị cô đấm cho một cú, giờ lại bị kéo vào trận lửa chiến. Mình đã đắc tội gì với con bé An Duyệt này sao?
Ngoài chuyện hai người có chút xích mích vào ngày cô mới về, mấy ngày sau đó cả hai đều sống yên bình, nước giếng không phạm nước sông. Hơn nữa, anh ta còn tặng cô không ít quà.
Trở về phòng của mình, An Duyệt vừa mở điện thoại đã phát hiện bị kéo vào một nhóm chat kỳ quặc.
Cái tên của nhóm cũng rất kỳ lạ, gọi là nhóm "Chị em tiên nữ", cứ như một nhóm bán hàng đa cấp vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro