Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
An Tầm: Không L...
2024-11-07 17:51:58
Ngày tổ chức yến tiệc cũng nhanh chóng đến. Mẹ An cho người mang đến rất nhiều váy dạ hội, bảo rằng để An Duyệt tự chọn chiếc mà cô thích.
An Duyệt nhìn những chiếc váy lộng lẫy trước mặt, lòng không hề có chút cảm xúc đặc biệt, cô thờ ơ chỉ đại vào một chiếc váy dài màu xanh ngọc.
Mẹ An nhìn chiếc váy đó cũng hài lòng: "Chiếc váy này trông rất đoan trang, thanh nhã, con mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
An Duyệt khẽ cười, không nói gì thêm. Thật ra cô hoàn toàn không nhìn ra điểm nào đẹp ở những chiếc váy này, chỉ tùy ý chọn bừa.
Với mắt thẩm mỹ của cô, những chiếc váy này dù lộng lẫy nhưng quá rườm rà, cô thích mấy bộ đơn giản và thoải mái hơn.
Lúc An Hân và An Tầm bước vào, đúng lúc thấy đống váy dạ hội ấy.
Mẹ An thấy An Hân lập tức gọi cô ta lại: "Hân Hân, mai là tiệc chào đón em gái rồi, con lại đây xem thích chiếc váy nào."
An Hân nhìn những chiếc váy lộng lẫy kia, cười tươi rạng rỡ, cô ta lập tức chọn ngay chiếc váy màu xanh ngọc.
"Mẹ, con thích chiếc này."
Câu nói vừa thốt ra, không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng hẳn. An Duyệt đang dựa người trên sofa, nhướng mày nhìn mẹ An.
Cô muốn xem lần này liệu họ có thiên vị nữa không.
Mẹ An nhận ra ánh mắt của An Duyệt, có chút khó xử nói với An Hân: "Chiếc váy này được Duyệt Duyệt chọn rồi, hay là con chọn cái khác nhé."
An Hân nghe xong mà tim giật thót, xong rồi! Có khi nào hành động này của cô ta sẽ bị cô xem là khiêu khích không nhỉ?
Cô ta định nói sẽ chọn chiếc khác thì An Tầm bên cạnh bắt đầu gây chuyện.
"Chẳng phải chỉ là một chiếc váy dạ hội thôi sao, hiếm khi Hân Hân thích một chiếc váy như vậy, hay là em nhường nó cho em ấy đi." Lúc nói, An Tầm còn cố tình liếc về phía An Duyệt.
An Hân nghe xong chỉ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ. Cô ta nhìn An Duyệt, hoảng loạn giải thích: "Chị không có ý đó, chị có thể chọn chiếc khác, thật ra chị không thích chiếc váy này cho lắm."
Trời ạ, anh hai đang muốn làm gì thế này! Cô ta cũng đâu có chọc giận anh ta!
An Duyệt thừa hiểu An Tầm cố tình làm vậy, chắc hẳn anh ta đang trả thù chuyện lần trước.
Ngay từ ngày đầu tiên về sống trong ngôi nhà này, cô đã nhận ra An Tầm không phải kiểu anh trai chiều chuộng em gái.
Mối quan hệ giữa An Tầm và An Duyệt không hề thân thiết như cô từng tưởng.
"Sao thế? Không phải em luyến tiếc đấy chứ? Chỉ là một chiếc váy thôi mà." Câu nói của An Tầm như muốn dồn An Duyệt vào thế khó.
Mẹ An nghe những lời đó, nhíu mày lại.
Đây là đang làm trò gì vậy? Có ai nói chuyện với em gái mình như thế không? Chỉ là một chiếc váy thôi, mà sao nói ra cứ như chuyện to tát lắm vậy?
Bà đang định mở miệng trách mắng An Tầm thì An Duyệt lên tiếng.
Cô đứng dậy, từ tốn tiến đến bên cạnh An Tầm, nở nụ cười tươi rồi hỏi: "Anh, em có thể vào phòng anh xem một chút được không?"
Hành động này của cô khiến mọi người trong phòng đều ngơ ngác. An Tầm không hiểu cô đang toan tính gì, nhưng vẫn gật đầu.
Thế là, mọi người cùng tiến vào phòng để quần áo của An Tầm.
Bộ vest dự tiệc của An Tầm cũng vừa được mang đến hôm nay, có đến bốn bộ cho anh ta chọn lựa, tất cả đều treo gọn gàng bên trên.
An Duyệt mỉm cười nhìn mọi người, rồi không biết từ đâu rút ra một chiếc kéo, ngay trước mặt mọi người, cô thản nhiên cắt nát những bộ vest thành từng mảnh vải vụn.
Nụ cười trên mặt An Tầm đông cứng lại, còn An Hân thì sững sờ hít ngược một hơi.
Mẹ An khẽ lộ ra ánh mắt tán thưởng, bà lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian cho ba anh em họ.
Con cái nhà họ phải nên thế này, trước kia lúc chưa biết chuyện tráo đổi, bọn họ còn tiếc nuối vì An Hân quá mềm yếu, dù có chút mưu mẹo nhưng cũng chỉ là mấy trò mưu tính nhỏ nhoi của bọn con gái, không đủ bản lĩnh.
Không ngờ tính cách của An Duyệt lại hợp ý họ đến vậy, họ không ngại con cái kiêu ngạo, chỉ sợ chúng yếu đuối mà thôi.
An Duyệt nhìn những chiếc váy lộng lẫy trước mặt, lòng không hề có chút cảm xúc đặc biệt, cô thờ ơ chỉ đại vào một chiếc váy dài màu xanh ngọc.
Mẹ An nhìn chiếc váy đó cũng hài lòng: "Chiếc váy này trông rất đoan trang, thanh nhã, con mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
An Duyệt khẽ cười, không nói gì thêm. Thật ra cô hoàn toàn không nhìn ra điểm nào đẹp ở những chiếc váy này, chỉ tùy ý chọn bừa.
Với mắt thẩm mỹ của cô, những chiếc váy này dù lộng lẫy nhưng quá rườm rà, cô thích mấy bộ đơn giản và thoải mái hơn.
Lúc An Hân và An Tầm bước vào, đúng lúc thấy đống váy dạ hội ấy.
Mẹ An thấy An Hân lập tức gọi cô ta lại: "Hân Hân, mai là tiệc chào đón em gái rồi, con lại đây xem thích chiếc váy nào."
An Hân nhìn những chiếc váy lộng lẫy kia, cười tươi rạng rỡ, cô ta lập tức chọn ngay chiếc váy màu xanh ngọc.
"Mẹ, con thích chiếc này."
Câu nói vừa thốt ra, không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng hẳn. An Duyệt đang dựa người trên sofa, nhướng mày nhìn mẹ An.
Cô muốn xem lần này liệu họ có thiên vị nữa không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ An nhận ra ánh mắt của An Duyệt, có chút khó xử nói với An Hân: "Chiếc váy này được Duyệt Duyệt chọn rồi, hay là con chọn cái khác nhé."
An Hân nghe xong mà tim giật thót, xong rồi! Có khi nào hành động này của cô ta sẽ bị cô xem là khiêu khích không nhỉ?
Cô ta định nói sẽ chọn chiếc khác thì An Tầm bên cạnh bắt đầu gây chuyện.
"Chẳng phải chỉ là một chiếc váy dạ hội thôi sao, hiếm khi Hân Hân thích một chiếc váy như vậy, hay là em nhường nó cho em ấy đi." Lúc nói, An Tầm còn cố tình liếc về phía An Duyệt.
An Hân nghe xong chỉ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ. Cô ta nhìn An Duyệt, hoảng loạn giải thích: "Chị không có ý đó, chị có thể chọn chiếc khác, thật ra chị không thích chiếc váy này cho lắm."
Trời ạ, anh hai đang muốn làm gì thế này! Cô ta cũng đâu có chọc giận anh ta!
An Duyệt thừa hiểu An Tầm cố tình làm vậy, chắc hẳn anh ta đang trả thù chuyện lần trước.
Ngay từ ngày đầu tiên về sống trong ngôi nhà này, cô đã nhận ra An Tầm không phải kiểu anh trai chiều chuộng em gái.
Mối quan hệ giữa An Tầm và An Duyệt không hề thân thiết như cô từng tưởng.
"Sao thế? Không phải em luyến tiếc đấy chứ? Chỉ là một chiếc váy thôi mà." Câu nói của An Tầm như muốn dồn An Duyệt vào thế khó.
Mẹ An nghe những lời đó, nhíu mày lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là đang làm trò gì vậy? Có ai nói chuyện với em gái mình như thế không? Chỉ là một chiếc váy thôi, mà sao nói ra cứ như chuyện to tát lắm vậy?
Bà đang định mở miệng trách mắng An Tầm thì An Duyệt lên tiếng.
Cô đứng dậy, từ tốn tiến đến bên cạnh An Tầm, nở nụ cười tươi rồi hỏi: "Anh, em có thể vào phòng anh xem một chút được không?"
Hành động này của cô khiến mọi người trong phòng đều ngơ ngác. An Tầm không hiểu cô đang toan tính gì, nhưng vẫn gật đầu.
Thế là, mọi người cùng tiến vào phòng để quần áo của An Tầm.
Bộ vest dự tiệc của An Tầm cũng vừa được mang đến hôm nay, có đến bốn bộ cho anh ta chọn lựa, tất cả đều treo gọn gàng bên trên.
An Duyệt mỉm cười nhìn mọi người, rồi không biết từ đâu rút ra một chiếc kéo, ngay trước mặt mọi người, cô thản nhiên cắt nát những bộ vest thành từng mảnh vải vụn.
Nụ cười trên mặt An Tầm đông cứng lại, còn An Hân thì sững sờ hít ngược một hơi.
Mẹ An khẽ lộ ra ánh mắt tán thưởng, bà lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian cho ba anh em họ.
Con cái nhà họ phải nên thế này, trước kia lúc chưa biết chuyện tráo đổi, bọn họ còn tiếc nuối vì An Hân quá mềm yếu, dù có chút mưu mẹo nhưng cũng chỉ là mấy trò mưu tính nhỏ nhoi của bọn con gái, không đủ bản lĩnh.
Không ngờ tính cách của An Duyệt lại hợp ý họ đến vậy, họ không ngại con cái kiêu ngạo, chỉ sợ chúng yếu đuối mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro