Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Anh À, Cố Lên,...
2024-11-07 17:51:58
"An Duyệt! Đi lấy mấy cái vali của em đi cho anh! Bộ em không thể bỏ đồ của em vào vali của em được à?"
Ai mà biết những thứ anh ta đang mang nặng cỡ nào. Đồ của mình thì chỉ có mỗi chiếc ba lô, còn trong hai cái vali to tướng kia đều là đồ của An Duyệt.
An Duyệt liếc nhìn An Tầm rồi nói: "Không thể nào, anh vô dụng đến thế sao? Chỉ có hai cái vali cũng không kéo nổi? Với lại chẳng phải anh là người muốn em mang vali theo à?"
Sáng nay lúc dọn đồ, cha mẹ An có chút lo lắng cho bọn họ, nên đứng xem mấy đứa con chuẩn bị đồ đạc.
Mẹ An sợ họ chịu khổ, gần như nhét hết tất cả những thứ có thể cần vào vali.
An Duyệt không muốn mang theo nhiều đồ như vậy, nhưng An Tầm đứng bên lại buông lời trêu chọc, còn nói gì mà đây tấm lòng của mẹ, dù mang theo chưa chắc đã dùng đến, nhưng lỡ cần thì sao?
Nghe vậy, những món đồ kia tất nhiên phải được mang theo rồi.
An Duyệt luôn tuân thủ nguyên tắc ai gây ra chuyện thì người đó tự giải quyết, vậy nên dưới sự chèn ép về sức mạnh của cô, cuối cùng hai cái vali kia do An Tầm phụ trách.
An Hân đứng bên nhìn An Tầm mà không khỏi thương cảm.
Có lúc, con người ta thật sự cần phải cúi đầu. Dù đầu óc anh có giỏi đến đâu, thông minh tài trí cỡ nào, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì đều vô dụng. Lúc anh vừa bắt đầu nghĩ cách thì nắm đấm của người ta đã bay tới rồi, lúc đó thông minh liệu có tác dụng gì không?
Nhìn An Tầm thở hổn hển, An Duyệt đột nhiên nhấc tay tạo thành hình hoa lan, nói giọng nịnh nọt: "Anh à, cố lên nha, em gái luôn tin tưởng anh mà."
An Tầm: ...
An Hân: ...
Khán giả: ...
Có thể đừng dùng bộ đồ trung tính, cool ngầu này để nói mấy câu ngọt ngào nhão nhoét thế được không? Da gà nổi hết cả rồi đây này!
[Mẹ ơi! Da gà của tôi vừa rơi đầy đất, cảm giác đó như chạm đến tận óc vậy.]
[Bỗng dưng thấy An Duyệt cũng không còn đẹp trai nữa. Tự nhiên lại có cảm giác như một Barbie cơ bắp vậy là sao trời.]
[Có thể nhận ra ba anh em nhà này, người có địa vị cao nhất chính là An Duyệt.]
Đoạn vừa rồi của An Duyệt hoàn toàn là ngẫu hứng, cô cố tình chọc tức An Tầm mà thôi.
Cư dân mạng lập tức cắt cảnh đó thành ảnh động rồi lưu lại. Đây sẽ trở thành một meme biểu cảm để đời cho xem!
"Ha ha ha! Không ngờ con bé Duyệt lại hài hước như vậy. Bình thường bọn trẻ đi làm, chúng ta đâu có cơ hội thấy chúng ở nhà ra sao. Giờ đúng lúc có thể quan sát kỹ hơn rồi."
Mẹ An lau nước mắt do cười quá nhiều, thật sự cảm thấy việc gửi con đi tham gia chương trình [Nhật ký biến hình giới thượng lưu] này quả là quyết định đúng đắn.
Cha An cũng mỉm cười, động tác vừa rồi của cô con gái út, họ chưa bao giờ thấy ở nhà.
Cách ở chung của ba anh em nhà này khiến họ vô cùng mong chờ cuộc sống trên đảo hoang của chúng.
Người đến sau là Tống Vũ, cô tiểu thư này vẫn còn mặc váy siêu ngắn và giày cao gót, trên mặt đeo cặp kính đen to bản. Nhìn qua chẳng khác nào đang đi nghỉ dưỡng.
"Mau chuyển mấy cái vali của tôi qua đây, nhớ cẩn thận, đừng làm rơi hỏng đồ bên trong đấy, hỏng rồi thì các người không đền nổi đâu."
Cô tiểu thư hống hách yêu cầu người mang đến năm cái vali, nhìn qua thì chẳng cái nào là nhẹ cả.
An Hân thấy cảnh đó, khẽ nuốt nước bọt. Không phải là chương trình sinh tồn ngoài hoang dã sao? Chẳng phải đồ của họ sẽ bị thu giữ hết à, vậy mang nhiều vali đến làm gì chứ?
"Chào mọi người, chào anh An Tầm, lâu rồi không gặp." Tống Vũ đối xử với đám bảo vệ khiêng đồ thì cao ngạo, nhưng khi đối diện với An Tầm, gương mặt cô ả bỗng nở nụ cười tươi tắn, trong biểu cảm còn thoáng hiện nét ngại ngùng.
An Duyệt khẽ nheo mắt lại, giác quan thứ sáu lập tức mách bảo cô là cô ả này thích An Tầm.
Ai mà biết những thứ anh ta đang mang nặng cỡ nào. Đồ của mình thì chỉ có mỗi chiếc ba lô, còn trong hai cái vali to tướng kia đều là đồ của An Duyệt.
An Duyệt liếc nhìn An Tầm rồi nói: "Không thể nào, anh vô dụng đến thế sao? Chỉ có hai cái vali cũng không kéo nổi? Với lại chẳng phải anh là người muốn em mang vali theo à?"
Sáng nay lúc dọn đồ, cha mẹ An có chút lo lắng cho bọn họ, nên đứng xem mấy đứa con chuẩn bị đồ đạc.
Mẹ An sợ họ chịu khổ, gần như nhét hết tất cả những thứ có thể cần vào vali.
An Duyệt không muốn mang theo nhiều đồ như vậy, nhưng An Tầm đứng bên lại buông lời trêu chọc, còn nói gì mà đây tấm lòng của mẹ, dù mang theo chưa chắc đã dùng đến, nhưng lỡ cần thì sao?
Nghe vậy, những món đồ kia tất nhiên phải được mang theo rồi.
An Duyệt luôn tuân thủ nguyên tắc ai gây ra chuyện thì người đó tự giải quyết, vậy nên dưới sự chèn ép về sức mạnh của cô, cuối cùng hai cái vali kia do An Tầm phụ trách.
An Hân đứng bên nhìn An Tầm mà không khỏi thương cảm.
Có lúc, con người ta thật sự cần phải cúi đầu. Dù đầu óc anh có giỏi đến đâu, thông minh tài trí cỡ nào, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì đều vô dụng. Lúc anh vừa bắt đầu nghĩ cách thì nắm đấm của người ta đã bay tới rồi, lúc đó thông minh liệu có tác dụng gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn An Tầm thở hổn hển, An Duyệt đột nhiên nhấc tay tạo thành hình hoa lan, nói giọng nịnh nọt: "Anh à, cố lên nha, em gái luôn tin tưởng anh mà."
An Tầm: ...
An Hân: ...
Khán giả: ...
Có thể đừng dùng bộ đồ trung tính, cool ngầu này để nói mấy câu ngọt ngào nhão nhoét thế được không? Da gà nổi hết cả rồi đây này!
[Mẹ ơi! Da gà của tôi vừa rơi đầy đất, cảm giác đó như chạm đến tận óc vậy.]
[Bỗng dưng thấy An Duyệt cũng không còn đẹp trai nữa. Tự nhiên lại có cảm giác như một Barbie cơ bắp vậy là sao trời.]
[Có thể nhận ra ba anh em nhà này, người có địa vị cao nhất chính là An Duyệt.]
Đoạn vừa rồi của An Duyệt hoàn toàn là ngẫu hứng, cô cố tình chọc tức An Tầm mà thôi.
Cư dân mạng lập tức cắt cảnh đó thành ảnh động rồi lưu lại. Đây sẽ trở thành một meme biểu cảm để đời cho xem!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha! Không ngờ con bé Duyệt lại hài hước như vậy. Bình thường bọn trẻ đi làm, chúng ta đâu có cơ hội thấy chúng ở nhà ra sao. Giờ đúng lúc có thể quan sát kỹ hơn rồi."
Mẹ An lau nước mắt do cười quá nhiều, thật sự cảm thấy việc gửi con đi tham gia chương trình [Nhật ký biến hình giới thượng lưu] này quả là quyết định đúng đắn.
Cha An cũng mỉm cười, động tác vừa rồi của cô con gái út, họ chưa bao giờ thấy ở nhà.
Cách ở chung của ba anh em nhà này khiến họ vô cùng mong chờ cuộc sống trên đảo hoang của chúng.
Người đến sau là Tống Vũ, cô tiểu thư này vẫn còn mặc váy siêu ngắn và giày cao gót, trên mặt đeo cặp kính đen to bản. Nhìn qua chẳng khác nào đang đi nghỉ dưỡng.
"Mau chuyển mấy cái vali của tôi qua đây, nhớ cẩn thận, đừng làm rơi hỏng đồ bên trong đấy, hỏng rồi thì các người không đền nổi đâu."
Cô tiểu thư hống hách yêu cầu người mang đến năm cái vali, nhìn qua thì chẳng cái nào là nhẹ cả.
An Hân thấy cảnh đó, khẽ nuốt nước bọt. Không phải là chương trình sinh tồn ngoài hoang dã sao? Chẳng phải đồ của họ sẽ bị thu giữ hết à, vậy mang nhiều vali đến làm gì chứ?
"Chào mọi người, chào anh An Tầm, lâu rồi không gặp." Tống Vũ đối xử với đám bảo vệ khiêng đồ thì cao ngạo, nhưng khi đối diện với An Tầm, gương mặt cô ả bỗng nở nụ cười tươi tắn, trong biểu cảm còn thoáng hiện nét ngại ngùng.
An Duyệt khẽ nheo mắt lại, giác quan thứ sáu lập tức mách bảo cô là cô ả này thích An Tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro