Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Bàn Đâu Bi Đâu...
2024-11-07 17:51:58
Sau khi An Duyệt hoàn thành xong bài quyền, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc y như nhau.
Nhìn bốn khuôn mặt đang thẫn thờ, An Duyệt xoay nhẹ cổ, nói: "Tôi biểu diễn xong rồi, ai là người tiếp theo đây?"
Cô vừa nói xong, mấy người còn lại hoặc nhìn trời hoặc nhìn đất, chẳng ai trả lời câu hỏi của cô.
Đùa sao, còn ai dám lên nữa chứ?
Mấy người họ đều học mấy tài năng như chơi đàn violin hay piano, đến cả công cụ cũng không có thì biểu diễn gì cho được.
Nhìn vẻ mặt của bốn người này, khán giả xem trực tiếp lại bắt đầu rôm rả.
[Chuyện gì vậy? Sao không ai trả lời thế kia, chẳng lẽ chị gái đánh quay của chúng ta lên tiếng mà không ai nghe à!]
[Dám không nghe lời chị gái đánh quay của chúng ta luôn? Coi chừng bị chị ấy đấm cho một phát đấy!]
[Trời ơi, bài quyền vừa rồi thật sự quá đỉnh! Hình như ông nội tôi cũng từng đánh bài quyền đó, nhưng sao cảm giác lại hoàn toàn khác biệt nhỉ.]
[Người già chỉ tập luyện để rèn luyện thân thể thôi, còn quyền pháp của chị gái đánh quay lại mang tính sát thương thực sự. Tôi cực kỳ tò mò không biết lần trước An Tầm bị đấm xong thì có cảm giác thế nào. Nếu anh ấy thực sự ăn một cú đấm với lực như vậy, chắc đã nằm viện suốt một thời gian dài rồi.]
Cư dân mạng ngày càng hiếu kỳ về An Tầm, đến nỗi những người có chút quan hệ còn tìm cách điều tra thông tin về anh ta.
An Tầm thì chẳng biết gì về mấy chuyện đang diễn ra trên mạng, dù sao điện thoại đã bị tịch thu rồi, hơn nữa bây giờ anh ta đang bị ép biểu diễn.
"Anh hai à, em nhớ anh chơi bida rất giỏi mà nhỉ?" An Hân vừa dứt câu, mặt An Tầm đã đen như than.
Anh ta cạn lời lườm cô ta một cái: "Em định để anh đánh bida ở đây à? Bàn đâu bi đâu cơ đâu! Hay em muốn anh dùng cành cây, nằm bò ra đất mà thục mấy cục đá?!"
Anh ta vừa nói xong, ai nấy đều lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, còn An Duyệt thì không nhịn nổi mà bật cười.
Tạ Thần mặt lạnh tanh chẳng hiểu từ đâu lôi ra một cây gậy dài thẳng tắp, rồi nhét thẳng vào tay An Tầm: "Tôi tìm gậy cho anh rồi. Không có bi, anh đánh dừa cũng được đúng không?"
Vừa nói, anh vừa nhặt hai quả dừa nát từ dưới đất lên.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh làm ai nấy đều nghĩ anh rất chân thành! (văn học vô nghĩa)
Đến cả Tống Vũ cũng không kìm được mà nhìn An Tầm bằng ánh mắt đầy thương hại.
Hành động này của Tạ Thần khiến máu nóng của An Tầm xông thẳng lên tận trán.
Nhìn cây gậy dài thẳng tắp trong tay, rồi lại nhìn hai quả dừa bị nhét vào lòng, An Tầm giận quá hóa cười.
"Tạ Thần, hình như chúng ta đâu có thù oán gì, nếu tôi có chọc giận cậu ở đâu thì cứ nói thẳng ra, không cần phải hành hạ tôi thế này!"
Tạ Thần nghiêm túc hồi tưởng một lúc, sau đó nói: "Chúng ta không có thù oán gì đâu, tôi đang giúp anh mà. Anh muốn đánh bida, ở đây lại không có phụ kiện, tôi tìm cho anh chẳng phải là tốt sao?"
An Duyệt cười đến chảy nước mắt, cô khẽ lau nước mắt hùa theo: "Đúng đúng, cậu ấy đang giúp anh đấy. Anh hai à, bắt đầu biểu diễn đi, cả nước đều đang xem anh kìa."
An Tầm quay sang nhìn An Hân, ánh mắt như muốn giết người: Tại em hết! Em rảnh rỗi sinh nông nỗi hay sao tự dưng nhắc đến bida làm gì!
An Hân rụt cổ, cười ngượng ngùng, cô ta chỉ vô thức nói thế thôi, ai mà ngờ những người này lại xem là thật chứ.
Ban đầu nghĩ An Duyệt đã không bình thường, thế mà Tạ Thần cũng chẳng kém cạnh gì!
[Há há há há! Sao Tạ Thần lại buồn cười đến vậy! Lúc cậu ấy lạnh mặt nói ra mấy lời đó thì quả là sự tương phản đỉnh cao mà!]
[Khoan đã, cậu ấy đi kiếm gậy từ lúc nào thế? Vừa nãy cậu ấy đứng ở đây suốt mà, gậy ở đâu ra chứ?]
[Chỉ nhặt ngay dưới chân thôi, tôi nhớ lúc Tống Vũ nhặt củi có nhặt luôn cây gậy này.]
[Bây giờ tôi chỉ muốn biết An Tầm có nằm xuống đất mà thục bi, à không, thục dừa không thôi.]
"Tôi không chơi! Các người không thể bình thường một chút được à? Trước mặt khán giả cả nước đừng có mà ngớ ngẩn như vậy được không?"
An Tầm thực sự cảm thấy mình là người duy nhất bình thường ở đây. Nếu đây thật sự là một cuộc sinh tồn hoang dã, chắc chắn bốn người kia chẳng ai làm nên cơm cháo gì.
Thấy An Tầm phản đối kịch liệt, Tạ Thần thở dài, lấy lại cây gậy.
Lúc mọi người nghĩ rằng anh sẽ thay thế An Tầm biểu diễn thì anh bất ngờ xoay gậy, bắt đầu múa.
Bây giờ trông anh chẳng khác gì một con khỉ đầu thai! Nếu vẻ mặt của anh đừng lạnh lùng như thế thì màn biểu diễn này sẽ hoàn hảo hơn nhiều.
Nhìn bốn khuôn mặt đang thẫn thờ, An Duyệt xoay nhẹ cổ, nói: "Tôi biểu diễn xong rồi, ai là người tiếp theo đây?"
Cô vừa nói xong, mấy người còn lại hoặc nhìn trời hoặc nhìn đất, chẳng ai trả lời câu hỏi của cô.
Đùa sao, còn ai dám lên nữa chứ?
Mấy người họ đều học mấy tài năng như chơi đàn violin hay piano, đến cả công cụ cũng không có thì biểu diễn gì cho được.
Nhìn vẻ mặt của bốn người này, khán giả xem trực tiếp lại bắt đầu rôm rả.
[Chuyện gì vậy? Sao không ai trả lời thế kia, chẳng lẽ chị gái đánh quay của chúng ta lên tiếng mà không ai nghe à!]
[Dám không nghe lời chị gái đánh quay của chúng ta luôn? Coi chừng bị chị ấy đấm cho một phát đấy!]
[Trời ơi, bài quyền vừa rồi thật sự quá đỉnh! Hình như ông nội tôi cũng từng đánh bài quyền đó, nhưng sao cảm giác lại hoàn toàn khác biệt nhỉ.]
[Người già chỉ tập luyện để rèn luyện thân thể thôi, còn quyền pháp của chị gái đánh quay lại mang tính sát thương thực sự. Tôi cực kỳ tò mò không biết lần trước An Tầm bị đấm xong thì có cảm giác thế nào. Nếu anh ấy thực sự ăn một cú đấm với lực như vậy, chắc đã nằm viện suốt một thời gian dài rồi.]
Cư dân mạng ngày càng hiếu kỳ về An Tầm, đến nỗi những người có chút quan hệ còn tìm cách điều tra thông tin về anh ta.
An Tầm thì chẳng biết gì về mấy chuyện đang diễn ra trên mạng, dù sao điện thoại đã bị tịch thu rồi, hơn nữa bây giờ anh ta đang bị ép biểu diễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh hai à, em nhớ anh chơi bida rất giỏi mà nhỉ?" An Hân vừa dứt câu, mặt An Tầm đã đen như than.
Anh ta cạn lời lườm cô ta một cái: "Em định để anh đánh bida ở đây à? Bàn đâu bi đâu cơ đâu! Hay em muốn anh dùng cành cây, nằm bò ra đất mà thục mấy cục đá?!"
Anh ta vừa nói xong, ai nấy đều lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, còn An Duyệt thì không nhịn nổi mà bật cười.
Tạ Thần mặt lạnh tanh chẳng hiểu từ đâu lôi ra một cây gậy dài thẳng tắp, rồi nhét thẳng vào tay An Tầm: "Tôi tìm gậy cho anh rồi. Không có bi, anh đánh dừa cũng được đúng không?"
Vừa nói, anh vừa nhặt hai quả dừa nát từ dưới đất lên.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh làm ai nấy đều nghĩ anh rất chân thành! (văn học vô nghĩa)
Đến cả Tống Vũ cũng không kìm được mà nhìn An Tầm bằng ánh mắt đầy thương hại.
Hành động này của Tạ Thần khiến máu nóng của An Tầm xông thẳng lên tận trán.
Nhìn cây gậy dài thẳng tắp trong tay, rồi lại nhìn hai quả dừa bị nhét vào lòng, An Tầm giận quá hóa cười.
"Tạ Thần, hình như chúng ta đâu có thù oán gì, nếu tôi có chọc giận cậu ở đâu thì cứ nói thẳng ra, không cần phải hành hạ tôi thế này!"
Tạ Thần nghiêm túc hồi tưởng một lúc, sau đó nói: "Chúng ta không có thù oán gì đâu, tôi đang giúp anh mà. Anh muốn đánh bida, ở đây lại không có phụ kiện, tôi tìm cho anh chẳng phải là tốt sao?"
An Duyệt cười đến chảy nước mắt, cô khẽ lau nước mắt hùa theo: "Đúng đúng, cậu ấy đang giúp anh đấy. Anh hai à, bắt đầu biểu diễn đi, cả nước đều đang xem anh kìa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tầm quay sang nhìn An Hân, ánh mắt như muốn giết người: Tại em hết! Em rảnh rỗi sinh nông nỗi hay sao tự dưng nhắc đến bida làm gì!
An Hân rụt cổ, cười ngượng ngùng, cô ta chỉ vô thức nói thế thôi, ai mà ngờ những người này lại xem là thật chứ.
Ban đầu nghĩ An Duyệt đã không bình thường, thế mà Tạ Thần cũng chẳng kém cạnh gì!
[Há há há há! Sao Tạ Thần lại buồn cười đến vậy! Lúc cậu ấy lạnh mặt nói ra mấy lời đó thì quả là sự tương phản đỉnh cao mà!]
[Khoan đã, cậu ấy đi kiếm gậy từ lúc nào thế? Vừa nãy cậu ấy đứng ở đây suốt mà, gậy ở đâu ra chứ?]
[Chỉ nhặt ngay dưới chân thôi, tôi nhớ lúc Tống Vũ nhặt củi có nhặt luôn cây gậy này.]
[Bây giờ tôi chỉ muốn biết An Tầm có nằm xuống đất mà thục bi, à không, thục dừa không thôi.]
"Tôi không chơi! Các người không thể bình thường một chút được à? Trước mặt khán giả cả nước đừng có mà ngớ ngẩn như vậy được không?"
An Tầm thực sự cảm thấy mình là người duy nhất bình thường ở đây. Nếu đây thật sự là một cuộc sinh tồn hoang dã, chắc chắn bốn người kia chẳng ai làm nên cơm cháo gì.
Thấy An Tầm phản đối kịch liệt, Tạ Thần thở dài, lấy lại cây gậy.
Lúc mọi người nghĩ rằng anh sẽ thay thế An Tầm biểu diễn thì anh bất ngờ xoay gậy, bắt đầu múa.
Bây giờ trông anh chẳng khác gì một con khỉ đầu thai! Nếu vẻ mặt của anh đừng lạnh lùng như thế thì màn biểu diễn này sẽ hoàn hảo hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro