Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Chương 18
2024-11-07 17:51:58
"Đúng đó, cũng không hiểu nhà họ nghĩ gì, có khi là chưa dạy dỗ cho ra hồn, tôi thấy hình như cô ta cứ đứng một mình mãi, chắc là không có bạn bè gì rồi."
Một vài gã lắm mồm bắt đầu thì thầm đánh giá An Duyệt.
Thực ra, lý do chính khiến họ không hài lòng là vì ánh mắt của hầu hết phụ nữ trong sân đều bị An Duyệt thu hút.
Những buổi tiệc như thế này vốn dĩ là nơi để các mối quan hệ kinh doanh được bàn bạc, cũng để các cặp đôi chưa kết hôn tìm hiểu nhau.
Tiệc tùng của giới nhà giàu đâu phải để ăn uống đơn thuần, mà là để mưu cầu lợi ích.
An Duyệt cũng đã để ý thấy có một số người đang lén lút nhìn mình, cô liền bước thẳng về phía đó.
Mấy gã đó có lẽ mải nói xấu cô quá chăm chú, đến mức chẳng nhận ra cô đang đi về phía mình.
"Tôi thấy cô gái này đúng là một mụ đàn ông. Không biết tương lai ai sẽ xui xẻo mà cưới phải cô ta nhỉ?" Một gã chế giễu.
Gã còn lại nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, nhìn cô ta cũng đẹp mà sao lại ăn mặc như cái dạng biến thái này. Bên ngoài hay gọi là gì nhỉ, nhân yêu đúng không?"
Nghe xong, An Duyệt khẽ cười, rồi thẳng tay túm đầu cả hai, nhấn thẳng vào đài phun nước.
Sau khi xử lý xong hai gã đó, cô tiếp tục đến kéo nốt hai gã còn lại, chủ trương không bỏ sót một ai.
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. An Tầm và An Hân nhìn thấy tình huống, trong lòng đã biết chuyện chẳng lành.
Lại là mấy kẻ không biết điều nào chọc phải cô nữa rồi!
"Đồ điên này! Cô định làm gì hả?"
Gã đàn ông đầu tiên bị nhấn xuống đài phun nước cố gắng đứng dậy, ngạc nhiên vì sức lực của cô gái này lớn đến mức gã không thể phản kháng được.
Thấy gã vừa đứng lên, An Duyệt liền tặng ngay cho gã một cái tát, khiến gã ngã trở lại đài phun nước: "Làm gì à? Tôi làm rõ ràng thế này mà anh còn không biết tôi muốn làm gì sao?"
"Các anh miệng bẩn như thế, suy nghĩ cũng bẩn, nên tôi giúp các anh rửa sạch một chút đấy."
Cha mẹ của mấy cậu ấm này thấy con mình bị ức hiếp cũng không nhịn được mà định lao tới, nhưng cha mẹ An đã kịp thời ngăn lại.
Mẹ An dịu dàng nói: "Chuyện xích mích của đám trẻ con, chúng ta làm phụ huynh không nên can thiệp vào. Trẻ con đánh nhau, nếu cha mẹ nhúng tay thì mọi chuyện sẽ biến chất mất."
Cha An cười tủm tỉm nói: "Con gái út nhà tôi tính tình hơi nóng nảy, ở nhà chẳng ai dám chọc nó đâu, trước đây còn đánh cả anh trai nó nữa, nhưng mọi người yên tâm, con bé đánh người vẫn biết chừng mực mà."
Cha mẹ của bốn cậu ấm: ...
An Tầm chẳng hiểu kiểu gì bị nhắc tên: ...
Mấy người bạn thân của An Tầm không nhịn được, cười hỏi: "Vậy lần trước mắt cậu bị bầm tím là do em gái cậu đánh à? Em gái cậu đỉnh thật đấy!"
An Tầm: "Các cậu không nói chuyện thì không ai coi các cậu là câm đâu!"
An Duyệt đứng bên cạnh đài phun nước, chẳng khác gì đang chơi trò đánh con quay. Chỉ cần ai đứng dậy là cô lại tát thẳng tay, có một người trong số đó khá là thông minh, từ đầu đến cuối chỉ ngồi im không nhúc nhích, không hề đứng lên.
Đùa à! Anh ta đâu có ngốc, còn ba người kia đúng là ngốc thật, cô gái này khỏe như trâu thế kia, mỗi cái tát của cô có thể khiến họ hoa cả mắt. Vậy mà còn cố đứng lên làm gì, muốn bị tát thêm sao?
Lần thứ n An Hân cảm thấy may mắn vì mình chưa từng làm An Duyệt thực sự tức giận, nếu không, một cái tát của cô có khi đánh văng đầu mình mất rồi!
Còn đám bạn gái của An Hân, họ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngất.
"Đẹp trai quá đỉnh quá đi! Sao em gái cậu lại tạo cảm giác an toàn đến thế cơ chứ! Cái cách cô ấy tát người sao mà quyến rũ đến vậy!"
"Đúng đó! Mấy gã kia thật sự đáng ghét, cứ thích chê bai người khác, nhất là trước mặt mọi người mà đánh giá ngoại hình với vóc dáng của con gái. Mỗi lần dự tiệc tôi đều phải tránh xa bọn chúng, biết thì tưởng bọn họ đi dự tiệc, không biết còn tưởng đang đi tuyển phi tần không đấy!"
"Đánh đúng lắm! Mấy tên cặn bã như thế này nên bị đánh từ lâu rồi!"
Thực ra đám con gái đã tích tụ oán giận với bốn gã này từ lâu, chỉ là vẫn giữ hình tượng ngoài mặt mà thôi.
An Duyệt thì không cần phải giả vờ như thế, thấy chướng mắt thì đánh luôn!
Cô cũng đã để ý thấy cha mẹ của bọn này có vẻ đang nịnh nọt cha mẹ mình. Dù có ai bảo cô ỷ thế hiếp người hay không tôn trọng người khác, cô cũng chẳng bận tâm, dù sao cô muốn đánh người thì đánh thôi.
Dám nói xấu người khác ngay trên bữa tiệc của họ, lại còn chê bai vẻ ngoài của người ta, bản thân chẳng ra sao mà cứ tự cho mình là hoàng đế.
Một vài gã lắm mồm bắt đầu thì thầm đánh giá An Duyệt.
Thực ra, lý do chính khiến họ không hài lòng là vì ánh mắt của hầu hết phụ nữ trong sân đều bị An Duyệt thu hút.
Những buổi tiệc như thế này vốn dĩ là nơi để các mối quan hệ kinh doanh được bàn bạc, cũng để các cặp đôi chưa kết hôn tìm hiểu nhau.
Tiệc tùng của giới nhà giàu đâu phải để ăn uống đơn thuần, mà là để mưu cầu lợi ích.
An Duyệt cũng đã để ý thấy có một số người đang lén lút nhìn mình, cô liền bước thẳng về phía đó.
Mấy gã đó có lẽ mải nói xấu cô quá chăm chú, đến mức chẳng nhận ra cô đang đi về phía mình.
"Tôi thấy cô gái này đúng là một mụ đàn ông. Không biết tương lai ai sẽ xui xẻo mà cưới phải cô ta nhỉ?" Một gã chế giễu.
Gã còn lại nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, nhìn cô ta cũng đẹp mà sao lại ăn mặc như cái dạng biến thái này. Bên ngoài hay gọi là gì nhỉ, nhân yêu đúng không?"
Nghe xong, An Duyệt khẽ cười, rồi thẳng tay túm đầu cả hai, nhấn thẳng vào đài phun nước.
Sau khi xử lý xong hai gã đó, cô tiếp tục đến kéo nốt hai gã còn lại, chủ trương không bỏ sót một ai.
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. An Tầm và An Hân nhìn thấy tình huống, trong lòng đã biết chuyện chẳng lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại là mấy kẻ không biết điều nào chọc phải cô nữa rồi!
"Đồ điên này! Cô định làm gì hả?"
Gã đàn ông đầu tiên bị nhấn xuống đài phun nước cố gắng đứng dậy, ngạc nhiên vì sức lực của cô gái này lớn đến mức gã không thể phản kháng được.
Thấy gã vừa đứng lên, An Duyệt liền tặng ngay cho gã một cái tát, khiến gã ngã trở lại đài phun nước: "Làm gì à? Tôi làm rõ ràng thế này mà anh còn không biết tôi muốn làm gì sao?"
"Các anh miệng bẩn như thế, suy nghĩ cũng bẩn, nên tôi giúp các anh rửa sạch một chút đấy."
Cha mẹ của mấy cậu ấm này thấy con mình bị ức hiếp cũng không nhịn được mà định lao tới, nhưng cha mẹ An đã kịp thời ngăn lại.
Mẹ An dịu dàng nói: "Chuyện xích mích của đám trẻ con, chúng ta làm phụ huynh không nên can thiệp vào. Trẻ con đánh nhau, nếu cha mẹ nhúng tay thì mọi chuyện sẽ biến chất mất."
Cha An cười tủm tỉm nói: "Con gái út nhà tôi tính tình hơi nóng nảy, ở nhà chẳng ai dám chọc nó đâu, trước đây còn đánh cả anh trai nó nữa, nhưng mọi người yên tâm, con bé đánh người vẫn biết chừng mực mà."
Cha mẹ của bốn cậu ấm: ...
An Tầm chẳng hiểu kiểu gì bị nhắc tên: ...
Mấy người bạn thân của An Tầm không nhịn được, cười hỏi: "Vậy lần trước mắt cậu bị bầm tím là do em gái cậu đánh à? Em gái cậu đỉnh thật đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tầm: "Các cậu không nói chuyện thì không ai coi các cậu là câm đâu!"
An Duyệt đứng bên cạnh đài phun nước, chẳng khác gì đang chơi trò đánh con quay. Chỉ cần ai đứng dậy là cô lại tát thẳng tay, có một người trong số đó khá là thông minh, từ đầu đến cuối chỉ ngồi im không nhúc nhích, không hề đứng lên.
Đùa à! Anh ta đâu có ngốc, còn ba người kia đúng là ngốc thật, cô gái này khỏe như trâu thế kia, mỗi cái tát của cô có thể khiến họ hoa cả mắt. Vậy mà còn cố đứng lên làm gì, muốn bị tát thêm sao?
Lần thứ n An Hân cảm thấy may mắn vì mình chưa từng làm An Duyệt thực sự tức giận, nếu không, một cái tát của cô có khi đánh văng đầu mình mất rồi!
Còn đám bạn gái của An Hân, họ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngất.
"Đẹp trai quá đỉnh quá đi! Sao em gái cậu lại tạo cảm giác an toàn đến thế cơ chứ! Cái cách cô ấy tát người sao mà quyến rũ đến vậy!"
"Đúng đó! Mấy gã kia thật sự đáng ghét, cứ thích chê bai người khác, nhất là trước mặt mọi người mà đánh giá ngoại hình với vóc dáng của con gái. Mỗi lần dự tiệc tôi đều phải tránh xa bọn chúng, biết thì tưởng bọn họ đi dự tiệc, không biết còn tưởng đang đi tuyển phi tần không đấy!"
"Đánh đúng lắm! Mấy tên cặn bã như thế này nên bị đánh từ lâu rồi!"
Thực ra đám con gái đã tích tụ oán giận với bốn gã này từ lâu, chỉ là vẫn giữ hình tượng ngoài mặt mà thôi.
An Duyệt thì không cần phải giả vờ như thế, thấy chướng mắt thì đánh luôn!
Cô cũng đã để ý thấy cha mẹ của bọn này có vẻ đang nịnh nọt cha mẹ mình. Dù có ai bảo cô ỷ thế hiếp người hay không tôn trọng người khác, cô cũng chẳng bận tâm, dù sao cô muốn đánh người thì đánh thôi.
Dám nói xấu người khác ngay trên bữa tiệc của họ, lại còn chê bai vẻ ngoài của người ta, bản thân chẳng ra sao mà cứ tự cho mình là hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro