Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Chương 8
2024-11-07 17:51:58
Cô gái nhà giàu bị dọa đến mức không dám thở mạnh: "Tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không nói bậy nữa."
Hu hu hu hu, cô ả muốn về nhà, sau này sẽ không bao giờ đến nhà họ An nữa, người này đúng là điên mà!
Chờ về nhà rồi cô ả nhất định phải mách cha mẹ mình!
An Duyệt vỗ nhẹ lên mặt cô ả, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhìn ba người đang co rúm bên cạnh, nói: "Ngồi lại đây đi, đứng đó làm gì?"
An Hân vội kéo hai người bên cạnh ngồi xuống, rồi nặn ra một nụ cười vô cùng xán lạn: "Em gái, hôm nay em nghỉ ngơi đủ chưa? Các cậu ấy cũng không cố ý, chỉ vì không hiểu em nên mới nói mấy lời như vậy thôi."
Dù sao cũng là bạn bè chơi với nhau bao năm rồi, không thể để họ bị ma nữ này ghi hận thật được.
An Hân vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho hai người kia, hai người còn lại cũng lập tức hiểu ý, sau đó vội nói: "Đúng đó đúng đó, vừa nói bọn chị nói chuyện mà không suy nghĩ, mong em đừng để ý nhé."
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bây giờ đang ở trên địa bàn của người khác mà.
An Duyệt không trả lời họ mà hỏi An Hân: "Nếu hôm nay tôi đắc tội ba người họ, nhà mình có khả năng giải quyết không?"
An Hân vô thức trả lời: "Đương nhiên là có thể rồi."
Ba người này luôn tâng bốc An Hân chỉ vì thân phận thiên kim nhà họ An của cô ta.
Nhà họ An là một trong những gia đình quyền quý đứng đầu, chỉ có một hai gia tộc là có thể so sánh.
Quan trọng nhất là, nhà họ An này từ đời trước đã giàu có, là một gia tộc giàu có lâu đời, nếu không thì bà cụ kia cũng không thể để lại nhiều tài sản cho An Duyệt như vậy.
"Cô định làm gì? Tôi nói cho cô biết, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"
Cô gái nhà giàu bị khống chế cổ đã hoàn toàn hoảng loạn, rõ ràng vừa nãy mọi người đều nói xấu cô, sao cô chỉ nhắm vào mình cô ả thôi vậy, rõ ràng là phân biệt đối xử!
An Duyệt cười tiến lại gần, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ả: "Ai nói tôi muốn đánh cô, tôi chỉ muốn hòa thuận với cô thôi, nào, tôi trang điểm cho cô xinh đẹp một chút nhé, hôm nay cô phải để vậy mà ra ngoài đó nha, không thì tôi sẽ giận lắm đấy."
An Duyệt vừa nói vừa mở hộp trang điểm ra, rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bắt đầu trang điểm cho cô gái nhà giàu này.
Mười lăm phút sau, nhìn thấy nét trang điểm phóng đại và lố bịch đó, An Hân và hai người bên cạnh cắn môi cúi đầu.
An Duyệt nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình, vẻ mặt đầy thưởng thức: "Kỹ thuật trang điểm của tôi vẫn thật hoàn hảo, ba người các cô có muốn thử không?"
Mấy người An Hân vội lắc đầu: "Không không, bọn chị không thích trang điểm."
"Hu hu hu hu ~ Tôi không chơi nữa, các người ai cũng muốn bắt nạt tôi, tất cả mọi người đều bắt nạt tôi." Cuối cùng cô gái nhà giàu này cũng bị đùa cho suy sụp, khóc lóc đến độ nước mắt nước mũi nhem nhuốc, lớp trang điểm cũng nhòe cả đi.
An Duyệt thấy cô ả khóc, vô cùng vui vẻ cầm điện thoại ghi hình cô ta: "Nào nào, nhìn sang bên này nè, đừng há miệng to như thế, sắp nhìn thấy răng cô luôn rồi, đừng có để nước mắt chảy nhanh thế kia, chảy từng giọt từng giọt mới đẹp được."
Cô gái nhà giàu đang khóc thút thít vô thức điều chỉnh vẻ mặt của mình theo lời cô nói, thậm chí còn hỏi một câu: "Vậy tôi đổi sang khóc thế này thì sao?"
Ba người bên cạnh:… Cậu còn nhớ cậu đang tổn thương không vậy, đến nước này rồi cậu còn để ý hình tượng của mình làm gì, rõ ràng ả ma nữ này đang coi cô là đồ chơi mà chơi đấy!
Hu hu hu hu, cô ả muốn về nhà, sau này sẽ không bao giờ đến nhà họ An nữa, người này đúng là điên mà!
Chờ về nhà rồi cô ả nhất định phải mách cha mẹ mình!
An Duyệt vỗ nhẹ lên mặt cô ả, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhìn ba người đang co rúm bên cạnh, nói: "Ngồi lại đây đi, đứng đó làm gì?"
An Hân vội kéo hai người bên cạnh ngồi xuống, rồi nặn ra một nụ cười vô cùng xán lạn: "Em gái, hôm nay em nghỉ ngơi đủ chưa? Các cậu ấy cũng không cố ý, chỉ vì không hiểu em nên mới nói mấy lời như vậy thôi."
Dù sao cũng là bạn bè chơi với nhau bao năm rồi, không thể để họ bị ma nữ này ghi hận thật được.
An Hân vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho hai người kia, hai người còn lại cũng lập tức hiểu ý, sau đó vội nói: "Đúng đó đúng đó, vừa nói bọn chị nói chuyện mà không suy nghĩ, mong em đừng để ý nhé."
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bây giờ đang ở trên địa bàn của người khác mà.
An Duyệt không trả lời họ mà hỏi An Hân: "Nếu hôm nay tôi đắc tội ba người họ, nhà mình có khả năng giải quyết không?"
An Hân vô thức trả lời: "Đương nhiên là có thể rồi."
Ba người này luôn tâng bốc An Hân chỉ vì thân phận thiên kim nhà họ An của cô ta.
Nhà họ An là một trong những gia đình quyền quý đứng đầu, chỉ có một hai gia tộc là có thể so sánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng nhất là, nhà họ An này từ đời trước đã giàu có, là một gia tộc giàu có lâu đời, nếu không thì bà cụ kia cũng không thể để lại nhiều tài sản cho An Duyệt như vậy.
"Cô định làm gì? Tôi nói cho cô biết, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"
Cô gái nhà giàu bị khống chế cổ đã hoàn toàn hoảng loạn, rõ ràng vừa nãy mọi người đều nói xấu cô, sao cô chỉ nhắm vào mình cô ả thôi vậy, rõ ràng là phân biệt đối xử!
An Duyệt cười tiến lại gần, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ả: "Ai nói tôi muốn đánh cô, tôi chỉ muốn hòa thuận với cô thôi, nào, tôi trang điểm cho cô xinh đẹp một chút nhé, hôm nay cô phải để vậy mà ra ngoài đó nha, không thì tôi sẽ giận lắm đấy."
An Duyệt vừa nói vừa mở hộp trang điểm ra, rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bắt đầu trang điểm cho cô gái nhà giàu này.
Mười lăm phút sau, nhìn thấy nét trang điểm phóng đại và lố bịch đó, An Hân và hai người bên cạnh cắn môi cúi đầu.
An Duyệt nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình, vẻ mặt đầy thưởng thức: "Kỹ thuật trang điểm của tôi vẫn thật hoàn hảo, ba người các cô có muốn thử không?"
Mấy người An Hân vội lắc đầu: "Không không, bọn chị không thích trang điểm."
"Hu hu hu hu ~ Tôi không chơi nữa, các người ai cũng muốn bắt nạt tôi, tất cả mọi người đều bắt nạt tôi." Cuối cùng cô gái nhà giàu này cũng bị đùa cho suy sụp, khóc lóc đến độ nước mắt nước mũi nhem nhuốc, lớp trang điểm cũng nhòe cả đi.
An Duyệt thấy cô ả khóc, vô cùng vui vẻ cầm điện thoại ghi hình cô ta: "Nào nào, nhìn sang bên này nè, đừng há miệng to như thế, sắp nhìn thấy răng cô luôn rồi, đừng có để nước mắt chảy nhanh thế kia, chảy từng giọt từng giọt mới đẹp được."
Cô gái nhà giàu đang khóc thút thít vô thức điều chỉnh vẻ mặt của mình theo lời cô nói, thậm chí còn hỏi một câu: "Vậy tôi đổi sang khóc thế này thì sao?"
Ba người bên cạnh:… Cậu còn nhớ cậu đang tổn thương không vậy, đến nước này rồi cậu còn để ý hình tượng của mình làm gì, rõ ràng ả ma nữ này đang coi cô là đồ chơi mà chơi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro