Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Sao Tay Anh Lại...
2024-11-07 17:51:58
Ngay khi mọi người im lặng, An Duyệt nhìn sao trên bầu trời, cảm thán: "Tôi thấy sao trên trời cứ như mè trắng rắc trên bánh nướng ấy. Ước gì có bột mì ở đây, ngày nào cũng ăn bánh mì cứng ngắc thật sự quá khó nuốt."
Để đề phòng bánh mì bị mốc, họ còn phải cất ở chỗ khô, mà bên bờ biển này thì khô đến đâu được cơ chứ.
Nghe tới đây, mấy người cảm thấy đói bụng.
Không phải đói ở bụng mà là đói ở miệng, hai ngày rồi, họ chỉ ăn toàn mấy thứ lạt nhách, giờ chỉ muốn ăn món gì đậm vị để kích thích chút vị giác.
Đột nhiên, An Duyệt nhớ ra nửa con thỏ nướng họ còn chưa ăn hết, vì sợ nó hỏng trong thời tiết này nên họ đã hun khói, vẫn đang để trên bếp.
"Tôi nhớ tổ chương trình để lại ít ớt khô mà, mai chúng ta làm món thỏ xào cay đi!"
"Đồng ý!"
Đêm khuya, An Duyệt khó ngủ, đành bắt đầu đếm cừu: "Cừu nướng nguyên con, xiên thịt cừu, mì thịt cừu…"
Cô cứ đếm tiếp như vậy, khiến giấc ngủ sâu của mọi người bay biến.
[Xong rồi, tôi cũng đói, hôm nay mới ăn một bữa cơm, đang định từ hôm nay sẽ giảm cân mà.]
[Giảm cân tăng cân cái gì, sức khỏe mới quan trọng, tôi vừa đặt đồ nướng rồi, nhất định phải có xiên thịt cừu!]
[Năm cặp mắt mở trao tráo kia buồn cười vãi chưởng, họ đang ngủ thật đấy à? Có ai ngủ mà mắt mở to thế đâu chứ?]
Thật sự là họ định đi ngủ rồi, nhưng giờ cơn ngủ sâu đã bị ai kia đuổi chạy hết.
An Tầm không chịu nổi nữa, lấy tay bịt miệng An Duyệt: "Em có thể thôi lẩm bẩm không? Em mà nói nữa là đêm nay bọn anh khỏi ngủ luôn đấy. Vốn dĩ tháng này đã khổ rồi mà em còn nói toàn món chúng ta không thể ăn."
Càng nghe càng đói, vừa nãy ăn tối no rồi giờ bụng lại đói cồn cào.
An Duyệt ghét bỏ đẩy tay An Tầm ra: "Anh đã rửa tay chưa vậy?"
Sao tay anh ta lại có mùi lạ thế không biết.
Tạ Thần: "Anh ta chưa rửa đâu, vừa mới ăn vụng thịt thỏ hun khói xong, ăn rồi còn chưa rửa tay."
An Tầm tức muốn hộc máu: "Chẳng phải bảo cậu giữ bí mật à? Gì mà bảo ăn vụng thịt thỏ hun khói, chẳng phải cậu cũng ăn sao!"
An Duyệt nheo mắt nhìn hai người, rồi tặng mỗi người một cái vỗ đầu.
"Lại dám ăn vụng, muốn chết à? Mau đi ra ngoài rửa tay ngay!"
Lúc bị đuổi ra ngoài, Tạ Thần và An Tầm còn ôm đầu đầy ngơ ngác.
Tạ Thần sờ đầu mình vẫn cảm thấy ong ong: "Cô ấy mạnh tay thật, tôi thấy đầu mình sắp bị đánh văng ra luôn rồi."
An Tầm hả hê: "Ha, giờ cậu mới biết cô ấy mạnh tay à? Cuối cùng cũng thấy cậu bị đánh, nếu cậu không tố giác thì chúng ta đâu có bị vỗ đầu, giờ biết tại sao tôi bảo cậu phải giữ kín chưa?"
Bóng dáng hai người ngồi xổm rửa tay trông vừa hèn vừa tội, khán giả cười điên, tranh nhau chụp ảnh lại.
[Không biết sao tôi cứ thấy hai người tội tội thế nào ấy.]
[Cơn gió vừa thổi qua, vài chiếc lá rơi lả tả, phối với bóng lưng hai người này, cái cảm giác thê lương này được thể hiện rõ nét luôn.]
[Há há há, gì mà thê thương, tôi thấy hai cái vỗ đó khôi hài vãi chưởng, như vỗ dưa hấu vậy, bốp bốp.]
[Theo kinh nghiệm của tôi, hai trái dưa hấu này chắc chắn đã chín, âm thanh vỗ phát ra chuẩn không cần chỉnh.]
[Cô gái đó bạo lực quá, động chút là đánh người, chắc là có khuynh hướng bạo lực rồi, không biết sau này ai dám lấy kiểu phụ nữ như cô ta nữa.]
[Đã tự biến mình thành nam không ra nam nữ không ra nữ mà còn bạo lực như thế, ai còn muốn cưới cô ta nữa.]
Bình luận cứ thế mà bị mấy thành phần kỳ quặc chen vào, như thể An Duyệt sắp phải cưới họ đến nơi vậy, ngôn từ đầy vẻ khinh thường khiến các nhân viên hậu trường đang theo dõi phát sóng trực tiếp cũng suýt không nhịn nổi.
"Đám này có vấn đề chắc! Người ta ăn mặc thế nào mắc mớ gì tới họ, hai người bị đánh còn chẳng than thở gì, vậy mà trông họ cứ như chính mình bị ăn đòn ấy."
Đạo diễn thả người nằm thư giãn trên ghế, ung dung đáp: "Loại người này bây giờ không thiếu đâu, kệ họ là được, lát nữa sẽ có người vào mắng cho họ im thôi mà."
Để đề phòng bánh mì bị mốc, họ còn phải cất ở chỗ khô, mà bên bờ biển này thì khô đến đâu được cơ chứ.
Nghe tới đây, mấy người cảm thấy đói bụng.
Không phải đói ở bụng mà là đói ở miệng, hai ngày rồi, họ chỉ ăn toàn mấy thứ lạt nhách, giờ chỉ muốn ăn món gì đậm vị để kích thích chút vị giác.
Đột nhiên, An Duyệt nhớ ra nửa con thỏ nướng họ còn chưa ăn hết, vì sợ nó hỏng trong thời tiết này nên họ đã hun khói, vẫn đang để trên bếp.
"Tôi nhớ tổ chương trình để lại ít ớt khô mà, mai chúng ta làm món thỏ xào cay đi!"
"Đồng ý!"
Đêm khuya, An Duyệt khó ngủ, đành bắt đầu đếm cừu: "Cừu nướng nguyên con, xiên thịt cừu, mì thịt cừu…"
Cô cứ đếm tiếp như vậy, khiến giấc ngủ sâu của mọi người bay biến.
[Xong rồi, tôi cũng đói, hôm nay mới ăn một bữa cơm, đang định từ hôm nay sẽ giảm cân mà.]
[Giảm cân tăng cân cái gì, sức khỏe mới quan trọng, tôi vừa đặt đồ nướng rồi, nhất định phải có xiên thịt cừu!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Năm cặp mắt mở trao tráo kia buồn cười vãi chưởng, họ đang ngủ thật đấy à? Có ai ngủ mà mắt mở to thế đâu chứ?]
Thật sự là họ định đi ngủ rồi, nhưng giờ cơn ngủ sâu đã bị ai kia đuổi chạy hết.
An Tầm không chịu nổi nữa, lấy tay bịt miệng An Duyệt: "Em có thể thôi lẩm bẩm không? Em mà nói nữa là đêm nay bọn anh khỏi ngủ luôn đấy. Vốn dĩ tháng này đã khổ rồi mà em còn nói toàn món chúng ta không thể ăn."
Càng nghe càng đói, vừa nãy ăn tối no rồi giờ bụng lại đói cồn cào.
An Duyệt ghét bỏ đẩy tay An Tầm ra: "Anh đã rửa tay chưa vậy?"
Sao tay anh ta lại có mùi lạ thế không biết.
Tạ Thần: "Anh ta chưa rửa đâu, vừa mới ăn vụng thịt thỏ hun khói xong, ăn rồi còn chưa rửa tay."
An Tầm tức muốn hộc máu: "Chẳng phải bảo cậu giữ bí mật à? Gì mà bảo ăn vụng thịt thỏ hun khói, chẳng phải cậu cũng ăn sao!"
An Duyệt nheo mắt nhìn hai người, rồi tặng mỗi người một cái vỗ đầu.
"Lại dám ăn vụng, muốn chết à? Mau đi ra ngoài rửa tay ngay!"
Lúc bị đuổi ra ngoài, Tạ Thần và An Tầm còn ôm đầu đầy ngơ ngác.
Tạ Thần sờ đầu mình vẫn cảm thấy ong ong: "Cô ấy mạnh tay thật, tôi thấy đầu mình sắp bị đánh văng ra luôn rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tầm hả hê: "Ha, giờ cậu mới biết cô ấy mạnh tay à? Cuối cùng cũng thấy cậu bị đánh, nếu cậu không tố giác thì chúng ta đâu có bị vỗ đầu, giờ biết tại sao tôi bảo cậu phải giữ kín chưa?"
Bóng dáng hai người ngồi xổm rửa tay trông vừa hèn vừa tội, khán giả cười điên, tranh nhau chụp ảnh lại.
[Không biết sao tôi cứ thấy hai người tội tội thế nào ấy.]
[Cơn gió vừa thổi qua, vài chiếc lá rơi lả tả, phối với bóng lưng hai người này, cái cảm giác thê lương này được thể hiện rõ nét luôn.]
[Há há há, gì mà thê thương, tôi thấy hai cái vỗ đó khôi hài vãi chưởng, như vỗ dưa hấu vậy, bốp bốp.]
[Theo kinh nghiệm của tôi, hai trái dưa hấu này chắc chắn đã chín, âm thanh vỗ phát ra chuẩn không cần chỉnh.]
[Cô gái đó bạo lực quá, động chút là đánh người, chắc là có khuynh hướng bạo lực rồi, không biết sau này ai dám lấy kiểu phụ nữ như cô ta nữa.]
[Đã tự biến mình thành nam không ra nam nữ không ra nữ mà còn bạo lực như thế, ai còn muốn cưới cô ta nữa.]
Bình luận cứ thế mà bị mấy thành phần kỳ quặc chen vào, như thể An Duyệt sắp phải cưới họ đến nơi vậy, ngôn từ đầy vẻ khinh thường khiến các nhân viên hậu trường đang theo dõi phát sóng trực tiếp cũng suýt không nhịn nổi.
"Đám này có vấn đề chắc! Người ta ăn mặc thế nào mắc mớ gì tới họ, hai người bị đánh còn chẳng than thở gì, vậy mà trông họ cứ như chính mình bị ăn đòn ấy."
Đạo diễn thả người nằm thư giãn trên ghế, ung dung đáp: "Loại người này bây giờ không thiếu đâu, kệ họ là được, lát nữa sẽ có người vào mắng cho họ im thôi mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro