Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Vali Toàn Lương...
2024-11-07 17:51:58
Nhìn đủ loại lương khô trong vali của An Tầm, mọi người chìm vào im lặng.
Nhất là bên trong còn có hai gói bánh mì khổng lồ cỡ đại.
Tạ Thần nhìn chằm chằm cái vali chứa đầy đủ loại lương khô, rồi nhìn sắc mặt của ba anh em nhà họ An, anh nghiêm túc hỏi: "Các người chuẩn bị kỹ lưỡng thật, bộ định gặm lương khô cả tháng trên đảo à?"
Chỉ có vài chiếc vali, toàn là lương khô cứng ngắc, nhìn thôi đã thấy nghẹn chết đi được rồi.
An Duyệt hít một hơi thật sâu: "Em nhớ là mẹ chuẩn bị cho chúng ta nào là quần áo, giày dép, rồi lều trại nữa mà. Sao bây giờ lại thành ra toàn bánh mì cứng thế này?"
An Tầm gãi đầu, cau mày phiền não: "Sao anh biết được, chắc là mang nhầm rồi."
An Hân nhân lúc điện thoại vẫn chưa bị thu, vội gọi điện về nhà.
Đầu dây bên kia, mẹ An đang ngồi thoải mái xem phát sóng trực tiếp nhận được cuộc gọi: "Ái chà, nhầm rồi nhầm rồi! Mấy cái này là quà đặc sản Tân Cương mà bạn mẹ gửi cho mẹ. Vali của các con vẫn còn để ở nhà cơ!"
Mấy chiếc vali trong nhà đều giống nhau như đúc, mà lúc bà bận soạn đồ đạc thì bạn bà cũng gửi đồ đến luôn, thế là nhầm lẫn. Nếu không xem phát sóng trực tiếp thì đến giờ bà cũng chẳng hay biết gì.
"Nhưng mà cũng chẳng sao, các con đi sinh tồn ngoài đảo hoang mà, có thể chọn ba thứ vậy mấy đứa cứ chọn bánh mì đó luôn đi, chỉ gặm bánh thôi cũng đủ cho mấy đứa gặm nửa tháng rồi, chắc chắn không chết đói đâu!"
Tiếng nói vọng ra từ loa ngoài của điện thoại khiến cả ba anh em nhà họ An lặng thinh không nói được lời nào.
Còn Tống Vũ thì cười phá lên: "Mẹ các người yêu thương các người quá cơ đấy, há há há!"
An Duyệt lạnh lùng liếc qua, hờ hững nói: "Bớt cười lại đi, hôi miệng."
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Tống Vũ bỗng tắt ngấm.
Khán giả lúc này thì cười lăn cười bò, thật sự đây không phải là chương trình tiểu phẩm sao? Sao họ cứ cảm thấy mấy người này đang diễn tiểu phẩm tấu hề vậy?
[Ha ha ha, hóa ra nhà giàu cũng thích ăn bánh mì Tân Cương à? Nhưng mà phải công nhận, bánh mì này vừa ngon lại vừa no.]
[Mẹ của họ nói không sai đâu, chỉ cần cắn bánh mì này thì ít nhất nửa tháng không lo chết đói, phụt!]
[Hãy tha thứ cho trí tưởng tượng hạn hẹp của tôi, thật sự không tưởng tượng ra nổi cảnh ba cậu ấm cô chiêu ngồi xổm dưới đất ăn bánh mì cứng, mới nghĩ thôi mà đầu óc tôi đã nổ tung rồi.]
Có nổ tung hay không họ không biết, dù sao tâm trạng của bọn họ lúc này cũng khá là phức tạp.
Nhân viên của chương trình cười vui vẻ ra mặt, đó giờ họ quay nhiều kỳ như vậy, cảm thấy kỳ này là thú vị nhất.
Chương trình hai tháng, mỗi đợt ghi hình kéo dài một tháng, sau đó nghỉ một tuần rồi lại tiếp tục ghi hình tháng thứ hai.
"Xin mời các vị khách mời chọn ra ba món đồ mà mình muốn giữ lại, chúng tôi sẽ thu hết những thứ còn lại."
Tống Vũ nhìn đống mỹ phẩm, quần áo của mình, do dự một hồi lâu rồi cuối cùng chọn lấy một hộp mặt nạ, một bộ quần áo và một đôi giày.
Khán giả nhìn những thứ cô ả chọn xong cũng không biết nói gì cho phải.
[Cô nàng có biết mình đến đây làm gì không vậy? Mấy thứ cô ấy chọn chẳng có cái nào xài được cả. Chọn bộ quần áo cũng không biết chọn cái nào dày một chút, thế mà lại chọn một cái váy, tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải.]
[Đây đúng là một gánh nặng sống.]
[Cô ấy không chọn bàn chải và kem đánh răng à? An Duyệt nói cô ấy bị hôi miệng đấy, nếu một tháng không đánh răng thì chắc hôi lắm!]
[Ọe! Đừng nói nữa, tôi gần như ngửi thấy mùi rồi!]
An Duyệt chọn bộ đồ vệ sinh cá nhân, vừa đủ dùng trong một tháng, một cái bật lửa và một bộ quần áo ấm.
An Hân chọn đồ vệ sinh dành cho phụ nữ, một cái lều và một cái nồi.
An Tầm và Tạ Thần chọn quần áo, dao phay, dây thừng, bánh mì và túi y tế.
Nhất là bên trong còn có hai gói bánh mì khổng lồ cỡ đại.
Tạ Thần nhìn chằm chằm cái vali chứa đầy đủ loại lương khô, rồi nhìn sắc mặt của ba anh em nhà họ An, anh nghiêm túc hỏi: "Các người chuẩn bị kỹ lưỡng thật, bộ định gặm lương khô cả tháng trên đảo à?"
Chỉ có vài chiếc vali, toàn là lương khô cứng ngắc, nhìn thôi đã thấy nghẹn chết đi được rồi.
An Duyệt hít một hơi thật sâu: "Em nhớ là mẹ chuẩn bị cho chúng ta nào là quần áo, giày dép, rồi lều trại nữa mà. Sao bây giờ lại thành ra toàn bánh mì cứng thế này?"
An Tầm gãi đầu, cau mày phiền não: "Sao anh biết được, chắc là mang nhầm rồi."
An Hân nhân lúc điện thoại vẫn chưa bị thu, vội gọi điện về nhà.
Đầu dây bên kia, mẹ An đang ngồi thoải mái xem phát sóng trực tiếp nhận được cuộc gọi: "Ái chà, nhầm rồi nhầm rồi! Mấy cái này là quà đặc sản Tân Cương mà bạn mẹ gửi cho mẹ. Vali của các con vẫn còn để ở nhà cơ!"
Mấy chiếc vali trong nhà đều giống nhau như đúc, mà lúc bà bận soạn đồ đạc thì bạn bà cũng gửi đồ đến luôn, thế là nhầm lẫn. Nếu không xem phát sóng trực tiếp thì đến giờ bà cũng chẳng hay biết gì.
"Nhưng mà cũng chẳng sao, các con đi sinh tồn ngoài đảo hoang mà, có thể chọn ba thứ vậy mấy đứa cứ chọn bánh mì đó luôn đi, chỉ gặm bánh thôi cũng đủ cho mấy đứa gặm nửa tháng rồi, chắc chắn không chết đói đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng nói vọng ra từ loa ngoài của điện thoại khiến cả ba anh em nhà họ An lặng thinh không nói được lời nào.
Còn Tống Vũ thì cười phá lên: "Mẹ các người yêu thương các người quá cơ đấy, há há há!"
An Duyệt lạnh lùng liếc qua, hờ hững nói: "Bớt cười lại đi, hôi miệng."
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Tống Vũ bỗng tắt ngấm.
Khán giả lúc này thì cười lăn cười bò, thật sự đây không phải là chương trình tiểu phẩm sao? Sao họ cứ cảm thấy mấy người này đang diễn tiểu phẩm tấu hề vậy?
[Ha ha ha, hóa ra nhà giàu cũng thích ăn bánh mì Tân Cương à? Nhưng mà phải công nhận, bánh mì này vừa ngon lại vừa no.]
[Mẹ của họ nói không sai đâu, chỉ cần cắn bánh mì này thì ít nhất nửa tháng không lo chết đói, phụt!]
[Hãy tha thứ cho trí tưởng tượng hạn hẹp của tôi, thật sự không tưởng tượng ra nổi cảnh ba cậu ấm cô chiêu ngồi xổm dưới đất ăn bánh mì cứng, mới nghĩ thôi mà đầu óc tôi đã nổ tung rồi.]
Có nổ tung hay không họ không biết, dù sao tâm trạng của bọn họ lúc này cũng khá là phức tạp.
Nhân viên của chương trình cười vui vẻ ra mặt, đó giờ họ quay nhiều kỳ như vậy, cảm thấy kỳ này là thú vị nhất.
Chương trình hai tháng, mỗi đợt ghi hình kéo dài một tháng, sau đó nghỉ một tuần rồi lại tiếp tục ghi hình tháng thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin mời các vị khách mời chọn ra ba món đồ mà mình muốn giữ lại, chúng tôi sẽ thu hết những thứ còn lại."
Tống Vũ nhìn đống mỹ phẩm, quần áo của mình, do dự một hồi lâu rồi cuối cùng chọn lấy một hộp mặt nạ, một bộ quần áo và một đôi giày.
Khán giả nhìn những thứ cô ả chọn xong cũng không biết nói gì cho phải.
[Cô nàng có biết mình đến đây làm gì không vậy? Mấy thứ cô ấy chọn chẳng có cái nào xài được cả. Chọn bộ quần áo cũng không biết chọn cái nào dày một chút, thế mà lại chọn một cái váy, tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải.]
[Đây đúng là một gánh nặng sống.]
[Cô ấy không chọn bàn chải và kem đánh răng à? An Duyệt nói cô ấy bị hôi miệng đấy, nếu một tháng không đánh răng thì chắc hôi lắm!]
[Ọe! Đừng nói nữa, tôi gần như ngửi thấy mùi rồi!]
An Duyệt chọn bộ đồ vệ sinh cá nhân, vừa đủ dùng trong một tháng, một cái bật lửa và một bộ quần áo ấm.
An Hân chọn đồ vệ sinh dành cho phụ nữ, một cái lều và một cái nồi.
An Tầm và Tạ Thần chọn quần áo, dao phay, dây thừng, bánh mì và túi y tế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro