Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chị Gái Và Anh...
2024-11-21 12:08:00
Diệp Đình Sơ mang ánh mắt hờ hững, đột nhiên dừng lại, Diệp Trăn vừa đi tới cũng dừng lại, hai người cùng nhìn về phía Diệp Không.
Diệp Trăn có vẻ ngờ vực: "Là đại học Bắc Thành ở Bắc Thành đó sao?"
"Ở nước ta còn có đại học Bắc Thành nào khác sao?" Diệp Không nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
"..." Diệp Trăn cạn lời.
Diệp Đình Sơ nhìn cô, hiếm hoi nở một nụ cười.
"Thật trùng hợp, xem ra chúng ta là bạn cùng trường." Lúc này cô ấy mới có chút hứng thú chủ động giao tiếp, vừa đi vừa hỏi cô: "Em học ngành gì?"
"Chuyên ngành kép về mỹ thuật và tâm lý học."
Diệp Đình Sơ lại dừng một chút: "Hai ngành này được coi là chuyên ngành hàng đầu của đại học Bắc Thành, điểm số yêu cầu chắc chắn rất cao."
"Cũng ổn." Diệp Không nói.
Diệp Trăn ở bên cạnh liếc xéo.
"Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, em dự định khi nào quay lại trường học?"
"Không quay lại trường, tôi đã đăng ký làm sinh viên trao đổi tại đại học Ngọc Sơn và đã được chấp thuận, học kỳ sau tôi sẽ ở lại Ngọc Châu."
Đại học Ngọc Sơn là trường đại học số một ở thành phố Ngọc Châu, mặc dù không thể sánh ngang với đại học Bắc Thành nhưng vẫn nằm trong top 5 trong bảng xếp hạng cả nước.
Diệp Đình Sơ gật đầu: "Vậy thì em có thể kết bạn nhiều hơn. Trùng hợp là Bảo Châu cũng học ở Ngọc Sơn."
Diệp Không không nói gì.
Diệp Đình Sơ nhìn cô một cái rồi lại nói: "Lát nữa đi dự buổi họp mặt, có gì không biết thì có thể hỏi Bảo Châu."
Diệp Không tiếp tục không nói gì.
Diệp Đình Sơ vẫn bình thản tiếp tục nói: "Nếu gây ra rắc rối gì ở bên ngoài có thể tìm Bảo Châu giúp đỡ."
Diệp Không: "..."
Diệp Trăn ở bên cạnh cười nói: "Xem ra mày thật sự rất ghét Diệp Bảo Châu."
Diệp Không lấy làm lạ nhìn hai người kia: "Tôi không nên ghét cô ta sao?"
Diệp Đình Sơ vẫn rất bình thản, "Không biết là có nên hay không, chị khuyên em đừng ghét con bé. Có bà nội ở đây, em không thể đuổi con bé ra khỏi nhà họ Diệp, huống chi mẹ cũng thật sự rất thương yêu con bé suốt hai mươi năm qua, cũng sẽ không thể đuổi con bé đi."
"Vậy rồi sao?"
"Vậy nên em có ghét con bé cũng vô ích, chỉ có thể khiến mình ấm ức mà thôi."
Diệp Không nói: "Nhưng tôi không thấy ấm ức, trên đời này không có ai có thể khiến tôi ấm ức, dù đó là người tôi thích hay người tôi ghét."
"Hay là các người cho rằng có tôi ở nhà họ Diệp, Diệp Bảo Châu vẫn có thể vui vẻ ở lại đây sao?"
Một người hầu bước đến nhắc nhở xe của Ôn thiếu gia đã đến.
"Yên tâm đi, người bị ấm ức không thể nào là tôi được. Tạm biệt."
Diệp Không rời đi mà không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu sau Diệp Trăn mới rít lên: "Tính nết này có hơi đáng sợ đấy..."
"Ít nhất sẽ không bị bắt nạt, cũng tốt."
Hai chị em tách nhau ra, ai bận việc nấy, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc ngoài sân.
...
Chiếc Bentley màu đen đã đậu ở lối vào trang viên.
Diệp Không từ cửa sổ ghế phụ nhìn vào, thấy chú tài xế có vẻ mặt nghiêm túc, Ôn Xán ngồi ở hàng ghế sau thì mỉm cười với cô.
Cho đến khi ánh mắt anh nhìn thấy người đi phía sau cô thì nụ cười đó lập tức biến mất, biến thành vẻ lạnh lùng u ám như lần đầu gặp mặt.
Chẳng lẽ anh học được kịch đổi mặt của Tứ Xuyên sao?
Trong lòng Diệp Không đã nghĩ như vậy, cô đang định mở cửa ghế phụ ngồi vào thì bị bị Ôn Xán ngăn lại.
"Em định để người khác ngồi bên cạnh anh sao? Vợ sắp cưới của anh?"
Vốn là một câu nói rất chua chát, nhưng được anh nói với giọng điệu quá lạnh lùng thì nghe có vẻ rất uy nghiêm.
Diệp Bảo Châu đang định ngồi vào ghế sau, cô ta không thể tin được ngẩng đầu lên, liền rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Xán với vẻ đáng thương.
Nhưng Ôn Xán cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Không.
Diệp Trăn có vẻ ngờ vực: "Là đại học Bắc Thành ở Bắc Thành đó sao?"
"Ở nước ta còn có đại học Bắc Thành nào khác sao?" Diệp Không nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
"..." Diệp Trăn cạn lời.
Diệp Đình Sơ nhìn cô, hiếm hoi nở một nụ cười.
"Thật trùng hợp, xem ra chúng ta là bạn cùng trường." Lúc này cô ấy mới có chút hứng thú chủ động giao tiếp, vừa đi vừa hỏi cô: "Em học ngành gì?"
"Chuyên ngành kép về mỹ thuật và tâm lý học."
Diệp Đình Sơ lại dừng một chút: "Hai ngành này được coi là chuyên ngành hàng đầu của đại học Bắc Thành, điểm số yêu cầu chắc chắn rất cao."
"Cũng ổn." Diệp Không nói.
Diệp Trăn ở bên cạnh liếc xéo.
"Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, em dự định khi nào quay lại trường học?"
"Không quay lại trường, tôi đã đăng ký làm sinh viên trao đổi tại đại học Ngọc Sơn và đã được chấp thuận, học kỳ sau tôi sẽ ở lại Ngọc Châu."
Đại học Ngọc Sơn là trường đại học số một ở thành phố Ngọc Châu, mặc dù không thể sánh ngang với đại học Bắc Thành nhưng vẫn nằm trong top 5 trong bảng xếp hạng cả nước.
Diệp Đình Sơ gật đầu: "Vậy thì em có thể kết bạn nhiều hơn. Trùng hợp là Bảo Châu cũng học ở Ngọc Sơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không không nói gì.
Diệp Đình Sơ nhìn cô một cái rồi lại nói: "Lát nữa đi dự buổi họp mặt, có gì không biết thì có thể hỏi Bảo Châu."
Diệp Không tiếp tục không nói gì.
Diệp Đình Sơ vẫn bình thản tiếp tục nói: "Nếu gây ra rắc rối gì ở bên ngoài có thể tìm Bảo Châu giúp đỡ."
Diệp Không: "..."
Diệp Trăn ở bên cạnh cười nói: "Xem ra mày thật sự rất ghét Diệp Bảo Châu."
Diệp Không lấy làm lạ nhìn hai người kia: "Tôi không nên ghét cô ta sao?"
Diệp Đình Sơ vẫn rất bình thản, "Không biết là có nên hay không, chị khuyên em đừng ghét con bé. Có bà nội ở đây, em không thể đuổi con bé ra khỏi nhà họ Diệp, huống chi mẹ cũng thật sự rất thương yêu con bé suốt hai mươi năm qua, cũng sẽ không thể đuổi con bé đi."
"Vậy rồi sao?"
"Vậy nên em có ghét con bé cũng vô ích, chỉ có thể khiến mình ấm ức mà thôi."
Diệp Không nói: "Nhưng tôi không thấy ấm ức, trên đời này không có ai có thể khiến tôi ấm ức, dù đó là người tôi thích hay người tôi ghét."
"Hay là các người cho rằng có tôi ở nhà họ Diệp, Diệp Bảo Châu vẫn có thể vui vẻ ở lại đây sao?"
Một người hầu bước đến nhắc nhở xe của Ôn thiếu gia đã đến.
"Yên tâm đi, người bị ấm ức không thể nào là tôi được. Tạm biệt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không rời đi mà không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu sau Diệp Trăn mới rít lên: "Tính nết này có hơi đáng sợ đấy..."
"Ít nhất sẽ không bị bắt nạt, cũng tốt."
Hai chị em tách nhau ra, ai bận việc nấy, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc ngoài sân.
...
Chiếc Bentley màu đen đã đậu ở lối vào trang viên.
Diệp Không từ cửa sổ ghế phụ nhìn vào, thấy chú tài xế có vẻ mặt nghiêm túc, Ôn Xán ngồi ở hàng ghế sau thì mỉm cười với cô.
Cho đến khi ánh mắt anh nhìn thấy người đi phía sau cô thì nụ cười đó lập tức biến mất, biến thành vẻ lạnh lùng u ám như lần đầu gặp mặt.
Chẳng lẽ anh học được kịch đổi mặt của Tứ Xuyên sao?
Trong lòng Diệp Không đã nghĩ như vậy, cô đang định mở cửa ghế phụ ngồi vào thì bị bị Ôn Xán ngăn lại.
"Em định để người khác ngồi bên cạnh anh sao? Vợ sắp cưới của anh?"
Vốn là một câu nói rất chua chát, nhưng được anh nói với giọng điệu quá lạnh lùng thì nghe có vẻ rất uy nghiêm.
Diệp Bảo Châu đang định ngồi vào ghế sau, cô ta không thể tin được ngẩng đầu lên, liền rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Xán với vẻ đáng thương.
Nhưng Ôn Xán cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro