Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Cuộc Họp Mặt Củ...
2024-11-21 12:08:00
Khi tất cả khách mời đến đông đủ, buổi họp mặt cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
...
"Chủ đề hôm nay là nếm rượu và diễn tấu."
Diệp Bảo Châu ngồi bên cạnh Diệp Không, thấp giọng giải thích với cô: "Chị không biết cũng không sao, chỉ cần làm khán giả là được, họ sẽ không làm khó chị đâu."
Những người hầu trong xưởng rượu dùng những tấm vải trắng bọc nhãn mác những chai rượu lại, đi qua đi lại giữa những vị khách.
Rượu có màu sắc đẹp mắt, sóng sánh trong từng ly rượu rồi được uống vào miệng mỗi người.
Họ nếm thử từng loại rượu, sau khi nhắm mắt cảm nhận kỹ lưỡng rồi nói ra năm sản xuất và nguồn gốc của rượu.
Hầu hết đều chính xác, thỉnh thoảng có người đoán sai sẽ nhận một tràng cười chê và la ó.
Có một dàn nhạc chơi những giai điệu tao nhã ở ngoài khu vườn bên cạnh.
Cả không gian tràn ngập trong hương thơm của rượu và những nốt nhạc du dương, ngay cả những loại trái cây được bày trong đĩa thoạt nhìn sẽ bị lãng phí nhưng nghe nói là được tuyển chọn đặc biệt và được vận chuyển về từ nhiều trang viên khác nhau trên khắp thế giới.
"Chị, đây là xã hội thượng lưu ở Ngọc Châu, chị nghĩ chị có thể thích nghi được không?"
Khi Diệp Bảo Châu ngạo mạn thì thầm, Diệp Không chỉ ngẩng mặt lên và im lặng nhìn phía đối diện.
Đỗ Nhược Vi đang cãi cọ với một người đàn ông.
Cô ta chộp lấy đĩa trái cây trên bàn ném về phía anh ta. Sau khi bị người đàn ông né được, cả đĩa trái cây chưa ai đụng tới đã rơi xuống đất.
Tiếp theo là đĩa thứ hai, đĩa thứ ba...
Cô ta đã ném hết năm đĩa trái cây trước khi ném trúng người đàn ông.
Người đàn ông nhảy dựng và hét lên: "Đỗ Nhược Vi! Đây là đồ cao cấp mà tôi đã chờ đợi cả tháng đấy!"
Mọi người đều phá lên cười.
Trái cây rơi vương vãi trên mặt đất trông rất bóng bẩy và căng mọng dưới ánh mặt trời.
Nhưng không ai quan tâm.
"Có hứng thú với người đàn ông đó à?"
Đột nhiên có người nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Cậu ta tên là Lý Nhân, là con trai duy nhất của nhà họ Lý, là thanh mai trúc mã với Đỗ Nhược Vi, hai người họ cứ như hoan hỉ oan gia. Tuy ngoài mặt trông cậu ta rất lãng tử phong lưu nhưng cũng có không ít người cảm thấy cậu ta thích Đỗ Nhược Vi. Tôi khuyên em nên từ bỏ ý định đó đi, cách chơi của vị thiếu gia này rất trăng hoa, thậm chí trong nhà còn nuôi một nữ tài xế."
Diệp Không không quay đầu lại, chỉ thở dài.
Ôn Xán liếc nhìn cô: "Đừng thở dài, nếu chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tôi có thể giới thiệu cho em một người đàn ông tốt hơn cậu ta gấp trăm lần."
"..."
Diệp Không vẫn đang nhìn chằm chằm những miếng trái cây vương vãi trên mặt đất, cuối cùng, cô tặc lưỡi, nhanh chóng bưng đĩa trái cây trên bàn nhét vào tay Ôn Xán.
Sau đó cô lại bưng một đĩa khác rồi lấy nĩa cắm lên ăn.
Ôn Xán ngơ ngác nhìn đĩa trái cây trên tay, rồi nhìn sang Diệp Không: "Tôi thực sự không muốn ăn trái cây."
"Anh muốn."
Diệp Không cắn một miếng cam, quay đầu nghiêm túc nhìn anh, lặp lại một cách rất chắc chắn: "Anh muốn ăn!"
"..."
Ôn Xán giật giật khóe miệng.
Dù anh còn trẻ nhưng anh tự nhận mình đã trải qua bao thăng trầm và đã từng tiếp xúc với vô số loại người khác nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được một người khó đoán như Diệp Không.
Nhưng...
"Được, tôi muốn ăn."
Ai bảo anh luôn khoan dung với đối tác của mình chứ?
...
Cứ như vậy, chờ đến khi mọi người chơi nếm rượu xong, hai người đã ăn hết gần nửa số trái cây trên bàn.
Ôn Xán ăn đến không thiết sống nữa, nhưng biểu cảm của Diệp Không lại chẳng hề thay đổi.
Tần Nhiễm Thu thấy Diệp Không lại nhét một đĩa trái cây khác vào tay Ôn Xán, cuối cùng cô ta đã không nhịn được nói: "Tôi nhớ Ôn Xán không thích ăn trái cây, hay là đừng ép anh ấy nữa?"
...
"Chủ đề hôm nay là nếm rượu và diễn tấu."
Diệp Bảo Châu ngồi bên cạnh Diệp Không, thấp giọng giải thích với cô: "Chị không biết cũng không sao, chỉ cần làm khán giả là được, họ sẽ không làm khó chị đâu."
Những người hầu trong xưởng rượu dùng những tấm vải trắng bọc nhãn mác những chai rượu lại, đi qua đi lại giữa những vị khách.
Rượu có màu sắc đẹp mắt, sóng sánh trong từng ly rượu rồi được uống vào miệng mỗi người.
Họ nếm thử từng loại rượu, sau khi nhắm mắt cảm nhận kỹ lưỡng rồi nói ra năm sản xuất và nguồn gốc của rượu.
Hầu hết đều chính xác, thỉnh thoảng có người đoán sai sẽ nhận một tràng cười chê và la ó.
Có một dàn nhạc chơi những giai điệu tao nhã ở ngoài khu vườn bên cạnh.
Cả không gian tràn ngập trong hương thơm của rượu và những nốt nhạc du dương, ngay cả những loại trái cây được bày trong đĩa thoạt nhìn sẽ bị lãng phí nhưng nghe nói là được tuyển chọn đặc biệt và được vận chuyển về từ nhiều trang viên khác nhau trên khắp thế giới.
"Chị, đây là xã hội thượng lưu ở Ngọc Châu, chị nghĩ chị có thể thích nghi được không?"
Khi Diệp Bảo Châu ngạo mạn thì thầm, Diệp Không chỉ ngẩng mặt lên và im lặng nhìn phía đối diện.
Đỗ Nhược Vi đang cãi cọ với một người đàn ông.
Cô ta chộp lấy đĩa trái cây trên bàn ném về phía anh ta. Sau khi bị người đàn ông né được, cả đĩa trái cây chưa ai đụng tới đã rơi xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo là đĩa thứ hai, đĩa thứ ba...
Cô ta đã ném hết năm đĩa trái cây trước khi ném trúng người đàn ông.
Người đàn ông nhảy dựng và hét lên: "Đỗ Nhược Vi! Đây là đồ cao cấp mà tôi đã chờ đợi cả tháng đấy!"
Mọi người đều phá lên cười.
Trái cây rơi vương vãi trên mặt đất trông rất bóng bẩy và căng mọng dưới ánh mặt trời.
Nhưng không ai quan tâm.
"Có hứng thú với người đàn ông đó à?"
Đột nhiên có người nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Cậu ta tên là Lý Nhân, là con trai duy nhất của nhà họ Lý, là thanh mai trúc mã với Đỗ Nhược Vi, hai người họ cứ như hoan hỉ oan gia. Tuy ngoài mặt trông cậu ta rất lãng tử phong lưu nhưng cũng có không ít người cảm thấy cậu ta thích Đỗ Nhược Vi. Tôi khuyên em nên từ bỏ ý định đó đi, cách chơi của vị thiếu gia này rất trăng hoa, thậm chí trong nhà còn nuôi một nữ tài xế."
Diệp Không không quay đầu lại, chỉ thở dài.
Ôn Xán liếc nhìn cô: "Đừng thở dài, nếu chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tôi có thể giới thiệu cho em một người đàn ông tốt hơn cậu ta gấp trăm lần."
"..."
Diệp Không vẫn đang nhìn chằm chằm những miếng trái cây vương vãi trên mặt đất, cuối cùng, cô tặc lưỡi, nhanh chóng bưng đĩa trái cây trên bàn nhét vào tay Ôn Xán.
Sau đó cô lại bưng một đĩa khác rồi lấy nĩa cắm lên ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Xán ngơ ngác nhìn đĩa trái cây trên tay, rồi nhìn sang Diệp Không: "Tôi thực sự không muốn ăn trái cây."
"Anh muốn."
Diệp Không cắn một miếng cam, quay đầu nghiêm túc nhìn anh, lặp lại một cách rất chắc chắn: "Anh muốn ăn!"
"..."
Ôn Xán giật giật khóe miệng.
Dù anh còn trẻ nhưng anh tự nhận mình đã trải qua bao thăng trầm và đã từng tiếp xúc với vô số loại người khác nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được một người khó đoán như Diệp Không.
Nhưng...
"Được, tôi muốn ăn."
Ai bảo anh luôn khoan dung với đối tác của mình chứ?
...
Cứ như vậy, chờ đến khi mọi người chơi nếm rượu xong, hai người đã ăn hết gần nửa số trái cây trên bàn.
Ôn Xán ăn đến không thiết sống nữa, nhưng biểu cảm của Diệp Không lại chẳng hề thay đổi.
Tần Nhiễm Thu thấy Diệp Không lại nhét một đĩa trái cây khác vào tay Ôn Xán, cuối cùng cô ta đã không nhịn được nói: "Tôi nhớ Ôn Xán không thích ăn trái cây, hay là đừng ép anh ấy nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro