Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Nếu Tôi Biết Gh...
2024-11-21 12:08:00
Phương Tư Uyển vừa lau nước mắt cho cô ta vừa cười nói: "Mặc dù chị cả của con trông có vẻ lạnh lùng nhưng chị ấy luôn rất quan tâm đến em trai em gái các con."
Diệp Bảo Châu nín khóc và mỉm cười.
Diệp Trăn vốn đang chơi game lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn bàn tay của Diệp Đình Sơ trên đầu Diệp Bảo Châu một lúc, anh ta lại quay đầu nhìn Diệp Không.
Thấy Diệp Không nhìn chăm chăm về phía đó với vẻ mặt không biểu cảm, anh ta cười hả hê hỏi cô: "Sao hả? Thấy ghen tị à?"
"Nếu tôi biết ghen tị thì tốt rồi." Diệp Không trả lời anh ta một cách vô cảm, "Đó là lý do tại sao tôi đến đây."
Diệp Trăn không hiểu ý của cô, đang định hỏi tới thì nghe thấy Diệp Hải Xuyên ở bên cạnh nhân cơ hội lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, chỉ là chuyện thêm đôi đũa thôi mà, nếu mẹ thực sự không thích Tiểu Không thì hãy xem như con bé không tồn tại."
Vẻ mặt vốn đã dịu lại của bà cụ đột nhiên cứng đờ, bà cụ cười khẩy: "Mẹ có thể xem nó không tồn tại, vậy người khác thì sao? Con không nghe Bảo Châu nói à? Hôm nay mới lần đầu tiên ra ngoài họp mặt với người khác thì đã đắc tội với con nhà họ Đỗ và nhà họ Lý rồi! Còn không giữ thể diện cho Bảo Châu ở trước mặt mọi người, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng một tháng, nhà họ Diệp của chúng ta sẽ vì nó mà bị mất hết thể diện đấy!"
"Đúng vậy," Thím hai im lặng từ đầu buổi đến giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói xen vào, "Mặc dù nhà họ Diệp chúng ta không đến nỗi phải sợ người khác, nhưng đi gây thù chuốc oán khắp nơi cũng không phải chuyện tốt. Những thiếu gia, tiểu thư đó đều là tương lai của Ngọc Châu, nếu bây giờ Diệp Không đắc tội hết với tất cả bọn họ thì con cháu của gia đình chúng ta sau này rất khó bàn chuyện hợp tác với người ta đấy."
Bà cụ liếc nhìn Diệp Không, nhàn nhạt nói: "Mẹ thông cảm nỗi lòng của các con vừa tìm lại được con gái, muốn dành nhiều thời gian hơn cho nó, nhưng bất kể là vì sự êm ấm của gia đình chúng ta hay vì danh tiếng của nhà họ Diệp, mẹ đều không cho phép nó tiếp tục ở lại trong nhà chính. Chẳng phải nói nó thi đậu vào trường đại học Bắc Thành sao? Mẹ không yêu cầu các con đưa nó ra nước ngoài học nữa, bảo nó đến Bắc Thành học đi, đưa theo một quản gia dạy phép tắc cho nó, khi nào học hết các phép tắc thì mới được quay về."
Bà cụ mặt không biểu cảm, giọng điệu chắc nịch: "Nếu có ai phản đối, mẹ sẽ xem như các con muốn bà già này cuốn gói khỏi nhà họ Diệp, như vậy mẹ cũng sẽ không phản đối, mẹ sẽ đưa theo Bảo Châu rời khỏi đây, để gia đình các con được đoàn tụ."
"..."
"..."
Trong phòng khách im lặng một lúc.
Diệp Trăn lại quay sang hỏi Diệp Không: "Thật sự không ghen tị sao?"
Diệp Không có hơi bực dọc, cô giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu xem điện thoại.
Phía bên kia, Phương Tư Uyển từ từ bỏ tay ra khỏi đầu Diệp Bảo Châu.
Bà ấy nhẫn nhịn đến gương mặt hơi đỏ lên, một lúc sau mới nói: "Nếu đã vậy thì con sẽ đưa Tiểu Không dọn ra ngoài ở."
Diệp Không và Diệp Bảo Châu cùng lúc ngẩng đầu lên.
Diệp Không thì sững sờ, còn Diệp Bảo Châu thì lại không dám tin và tỏ ra buồn bã.
Bà cụ liền tối sầm mặt: "Ý con là sao? Muốn người ngoài nghĩ là bà già này ngang ngược, ngay cả con dâu cũng đuổi ra ngoài sao?"
Phương Tư Uyển có vẻ lo lắng, nhưng không nhượng bộ: "Con không có ý đó, nhưng bảo con phải tách khỏi đứa con gái vừa mới nhận lại thì tuyệt đối không thể!"
"Con đang uy hiếp mẹ sao?" Bà cụ tức giận đến lồng ngực phập phồng "Có phải là mẹ cả đời không muốn nhìn thấy nó thì con cũng sống với nó ở bên ngoài cả đời không? Con muốn dứt khoát ly hôn với thằng cả đúng không?!"
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Lần này là Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ cùng lúc lên tiếng.
Sắc mặt của hai cha con đồng thời tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng và nguy hiểm trông cực kỳ giống nhau.
Bà cụ như nhận ra điều bất ổn, sắc mặt bà cụ có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Mẹ nói sai gì chứ?"
Bầu không khí đang bế tắc thì quản gia đột nhiên nhanh chân bước vào: "Thưa tiên sinh, Ôn thiếu gia đã đến."
Diệp Bảo Châu nín khóc và mỉm cười.
Diệp Trăn vốn đang chơi game lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn bàn tay của Diệp Đình Sơ trên đầu Diệp Bảo Châu một lúc, anh ta lại quay đầu nhìn Diệp Không.
Thấy Diệp Không nhìn chăm chăm về phía đó với vẻ mặt không biểu cảm, anh ta cười hả hê hỏi cô: "Sao hả? Thấy ghen tị à?"
"Nếu tôi biết ghen tị thì tốt rồi." Diệp Không trả lời anh ta một cách vô cảm, "Đó là lý do tại sao tôi đến đây."
Diệp Trăn không hiểu ý của cô, đang định hỏi tới thì nghe thấy Diệp Hải Xuyên ở bên cạnh nhân cơ hội lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, chỉ là chuyện thêm đôi đũa thôi mà, nếu mẹ thực sự không thích Tiểu Không thì hãy xem như con bé không tồn tại."
Vẻ mặt vốn đã dịu lại của bà cụ đột nhiên cứng đờ, bà cụ cười khẩy: "Mẹ có thể xem nó không tồn tại, vậy người khác thì sao? Con không nghe Bảo Châu nói à? Hôm nay mới lần đầu tiên ra ngoài họp mặt với người khác thì đã đắc tội với con nhà họ Đỗ và nhà họ Lý rồi! Còn không giữ thể diện cho Bảo Châu ở trước mặt mọi người, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng một tháng, nhà họ Diệp của chúng ta sẽ vì nó mà bị mất hết thể diện đấy!"
"Đúng vậy," Thím hai im lặng từ đầu buổi đến giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói xen vào, "Mặc dù nhà họ Diệp chúng ta không đến nỗi phải sợ người khác, nhưng đi gây thù chuốc oán khắp nơi cũng không phải chuyện tốt. Những thiếu gia, tiểu thư đó đều là tương lai của Ngọc Châu, nếu bây giờ Diệp Không đắc tội hết với tất cả bọn họ thì con cháu của gia đình chúng ta sau này rất khó bàn chuyện hợp tác với người ta đấy."
Bà cụ liếc nhìn Diệp Không, nhàn nhạt nói: "Mẹ thông cảm nỗi lòng của các con vừa tìm lại được con gái, muốn dành nhiều thời gian hơn cho nó, nhưng bất kể là vì sự êm ấm của gia đình chúng ta hay vì danh tiếng của nhà họ Diệp, mẹ đều không cho phép nó tiếp tục ở lại trong nhà chính. Chẳng phải nói nó thi đậu vào trường đại học Bắc Thành sao? Mẹ không yêu cầu các con đưa nó ra nước ngoài học nữa, bảo nó đến Bắc Thành học đi, đưa theo một quản gia dạy phép tắc cho nó, khi nào học hết các phép tắc thì mới được quay về."
Bà cụ mặt không biểu cảm, giọng điệu chắc nịch: "Nếu có ai phản đối, mẹ sẽ xem như các con muốn bà già này cuốn gói khỏi nhà họ Diệp, như vậy mẹ cũng sẽ không phản đối, mẹ sẽ đưa theo Bảo Châu rời khỏi đây, để gia đình các con được đoàn tụ."
"..."
"..."
Trong phòng khách im lặng một lúc.
Diệp Trăn lại quay sang hỏi Diệp Không: "Thật sự không ghen tị sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không có hơi bực dọc, cô giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu xem điện thoại.
Phía bên kia, Phương Tư Uyển từ từ bỏ tay ra khỏi đầu Diệp Bảo Châu.
Bà ấy nhẫn nhịn đến gương mặt hơi đỏ lên, một lúc sau mới nói: "Nếu đã vậy thì con sẽ đưa Tiểu Không dọn ra ngoài ở."
Diệp Không và Diệp Bảo Châu cùng lúc ngẩng đầu lên.
Diệp Không thì sững sờ, còn Diệp Bảo Châu thì lại không dám tin và tỏ ra buồn bã.
Bà cụ liền tối sầm mặt: "Ý con là sao? Muốn người ngoài nghĩ là bà già này ngang ngược, ngay cả con dâu cũng đuổi ra ngoài sao?"
Phương Tư Uyển có vẻ lo lắng, nhưng không nhượng bộ: "Con không có ý đó, nhưng bảo con phải tách khỏi đứa con gái vừa mới nhận lại thì tuyệt đối không thể!"
"Con đang uy hiếp mẹ sao?" Bà cụ tức giận đến lồng ngực phập phồng "Có phải là mẹ cả đời không muốn nhìn thấy nó thì con cũng sống với nó ở bên ngoài cả đời không? Con muốn dứt khoát ly hôn với thằng cả đúng không?!"
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Lần này là Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ cùng lúc lên tiếng.
Sắc mặt của hai cha con đồng thời tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng và nguy hiểm trông cực kỳ giống nhau.
Bà cụ như nhận ra điều bất ổn, sắc mặt bà cụ có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Mẹ nói sai gì chứ?"
Bầu không khí đang bế tắc thì quản gia đột nhiên nhanh chân bước vào: "Thưa tiên sinh, Ôn thiếu gia đã đến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro