Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Ngày Đầu Tiên N...
2024-11-21 12:08:00
Có nhiều người tụ tập trong căn phòng ngủ mang phong cách xưa.
Bà nội Diệp đang nằm trên giường, được Diệp Bảo Châu đỡ dậy uống thuốc, nhịp thở của bà cụ mới ổn định lại đôi chút, nhưng tình trạng vẫn rất tệ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà cụ không muốn mở mắt ra nữa, chỉ nắm lấy tay Diệp Bảo Châu, yếu ớt nói: "Phương Tư Uyển, mẹ không cần biết là con mua cho nó một căn nhà khác ở Hoài Xuyên hay đưa nó ra nước ngoài du học. Mẹ không muốn nhìn thấy nó trong nhà họ Diệp này nữa..."
Phương Tư Uyển là tên của Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân nghe vậy thì sắc mặt cũng rất khó coi, đang định lên tiếng thì bà cụ đã đập mạnh xuống giường, mở mắt ra trừng mắt nhìn Diệp phu nhân nói: "Muốn làm mẹ tức chết phải không? Mười mấy năm trước Châu Châu đã khóc khản cả cổ mới cứu lại được mạng của bà già này, bây giờ con muốn đứa con gái khác của mình lấy mạng bà già này sao?!"
Những lời này quá nghiêm trọng, Diệp phu nhân nắm chặt tay quay lại nhìn Diệp Không.
Cô gái tựa vào tường, đứng từ xa nhìn sang bên này, thái độ rất thờ ơ.
Nói chính xác thì bộ dạng này rất khiến người khác phản cảm, nhưng Diệp phu nhân nhìn thấy những người xung quanh đang chỉ trỏ, lời ra tiếng vào về cô con gái của mình thì lại tự dưng cảm thấy xót xa.
"Mẹ, mẹ nói vậy là sao? Con sẽ nói chuyện lại với Tiểu Không, mẹ..."
"Nói chuyện gì? Có gì để nói chứ! Mẹ thấy nó chẳng muốn nhận người bà nội này cũng chẳng muốn nhận người mẹ như con! Con..."
"Ôi chao ——" Diệp Không từ đầu đến giờ vẫn im lặng để mặc người khác chỉ trỏ, đột nhiên cô ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, "Tôi không có nói là không nhận mẹ tôi, tôi chỉ nói không nhận bà mà thôi. Dù sao mẹ tôi vẫn chưa lên tiếng nói Diệp Bảo Châu mới là con gái ruột của mẹ."
Ngay khi mọi người đang sửng sốt thì Diệp Không đã đứng thẳng dậy, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Diệp phu nhân hỏi: "Thế nào? Có phải mẹ cũng muốn học theo bà già đó nói Diệp Bảo Châu là con gái ruột của mẹ sao? Nếu vậy thì tôi thực sự phải thừa nhận rằng mình đã đến nhầm chỗ."
Diệp phu nhân ngẩn người ra.
Diệp Bảo Châu cũng sững người, cô ta quay lại nhìn Diệp phu nhân, thấy bà ấy hồi lâu không trả lời, cô ta thật không thể tin đỏ hoe đôi mắt, buồn bã gọi một tiếng "Mẹ".
Diệp phu nhân không dám quay đầu lại.
Bà ấy bị đôi mắt đen láy trước mặt tóm chặt, giống như câu trách móc trước đó, lúc này bà ấy không dám nhìn sang Diệp Bảo Châu.
Người đứng đối diện không giống như đứa con gái tội nghiệp đã thất lạc nhiều năm của bà ấy, mà giống như một giám khảo lạnh lùng đứng ngoài cuộc, đang chờ đợi để đánh trượt và đuổi bà ấy ra khỏi phòng thi. Mặc dù bà ấy không biết thứ cảm giác này từ đâu tới, nhưng trực giác của bà ấy cho biết bà ấy không muốn bị loại.
Diệp phu nhân do dự và khó xử nói: "Tiểu Không, con đừng quá thù địch với Châu Châu như vậy, dù sao gia đình cũng đã nuôi con bé hai mươi năm, cho dù không phải máu..."
"Phương Tư Uyển!"
"Mẹ!"
Bà cụ Diệp và Diệp Bảo Châu đồng thanh la lên, cắt đứt lời nói của Diệp phu nhân.
Nhưng những người có mặt đã nghe thấy những từ đó.
Một số bà con họ hàng xa không biết được sự thật không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bà cụ lại bắt đầu khó thở, vừa thở hổn hển vừa nói: "Đuổi nó đi! Đuổi nó đi cho tôi! Nó đã không nhận bà nội này thì nhà họ Diệp của tôi cũng không nhận đứa cháu này! Mau đuổi nó đi cho tôi!"
Bà cụ cố gắng quát lên xong, sau đó ôm ngực gục xuống gối.
Trong lúc hỗn loạn, có người đẩy cửa bước vào, kèm theo là kính ngữ "Tiên sinh" và "Diệp tổng", người đó nhanh chân bước đến bên giường, cúi xuống kiểm tra tình trạng của bà cụ.
Diệp Bảo Châu lùi lại nửa bước, rụt rè gọi "Cha".
Người đàn ông đứng thẳng người dậy, dặn bác sĩ chăm sóc tốt cho bà cụ, sau đó lướt mắt nhìn xung quanh và nói: "Đều chen vào trong này làm gì? Không biết bà cụ cần phải nghỉ ngơi sao?"
Những người bà con họ hàng khác đành xấu hổ đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại vài người thân trong gia đình.
Bà cụ nắm tay người đàn ông nói: "Mẹ không chọc vào nổi đứa con gái mới của con, Diệp Hải Xuyên, mẹ nói con biết, trong cái nhà này, có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó, từ giờ về sau cháu gái nhỏ của mẹ chỉ có mỗi mình Bảo Châu! Nếu con dám để nó ở lại nhà họ Diệp thì cứ chờ thu xác cho mẹ đi!"
Nói xong, bà cụ nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Bà nội Diệp đang nằm trên giường, được Diệp Bảo Châu đỡ dậy uống thuốc, nhịp thở của bà cụ mới ổn định lại đôi chút, nhưng tình trạng vẫn rất tệ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà cụ không muốn mở mắt ra nữa, chỉ nắm lấy tay Diệp Bảo Châu, yếu ớt nói: "Phương Tư Uyển, mẹ không cần biết là con mua cho nó một căn nhà khác ở Hoài Xuyên hay đưa nó ra nước ngoài du học. Mẹ không muốn nhìn thấy nó trong nhà họ Diệp này nữa..."
Phương Tư Uyển là tên của Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân nghe vậy thì sắc mặt cũng rất khó coi, đang định lên tiếng thì bà cụ đã đập mạnh xuống giường, mở mắt ra trừng mắt nhìn Diệp phu nhân nói: "Muốn làm mẹ tức chết phải không? Mười mấy năm trước Châu Châu đã khóc khản cả cổ mới cứu lại được mạng của bà già này, bây giờ con muốn đứa con gái khác của mình lấy mạng bà già này sao?!"
Những lời này quá nghiêm trọng, Diệp phu nhân nắm chặt tay quay lại nhìn Diệp Không.
Cô gái tựa vào tường, đứng từ xa nhìn sang bên này, thái độ rất thờ ơ.
Nói chính xác thì bộ dạng này rất khiến người khác phản cảm, nhưng Diệp phu nhân nhìn thấy những người xung quanh đang chỉ trỏ, lời ra tiếng vào về cô con gái của mình thì lại tự dưng cảm thấy xót xa.
"Mẹ, mẹ nói vậy là sao? Con sẽ nói chuyện lại với Tiểu Không, mẹ..."
"Nói chuyện gì? Có gì để nói chứ! Mẹ thấy nó chẳng muốn nhận người bà nội này cũng chẳng muốn nhận người mẹ như con! Con..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôi chao ——" Diệp Không từ đầu đến giờ vẫn im lặng để mặc người khác chỉ trỏ, đột nhiên cô ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, "Tôi không có nói là không nhận mẹ tôi, tôi chỉ nói không nhận bà mà thôi. Dù sao mẹ tôi vẫn chưa lên tiếng nói Diệp Bảo Châu mới là con gái ruột của mẹ."
Ngay khi mọi người đang sửng sốt thì Diệp Không đã đứng thẳng dậy, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Diệp phu nhân hỏi: "Thế nào? Có phải mẹ cũng muốn học theo bà già đó nói Diệp Bảo Châu là con gái ruột của mẹ sao? Nếu vậy thì tôi thực sự phải thừa nhận rằng mình đã đến nhầm chỗ."
Diệp phu nhân ngẩn người ra.
Diệp Bảo Châu cũng sững người, cô ta quay lại nhìn Diệp phu nhân, thấy bà ấy hồi lâu không trả lời, cô ta thật không thể tin đỏ hoe đôi mắt, buồn bã gọi một tiếng "Mẹ".
Diệp phu nhân không dám quay đầu lại.
Bà ấy bị đôi mắt đen láy trước mặt tóm chặt, giống như câu trách móc trước đó, lúc này bà ấy không dám nhìn sang Diệp Bảo Châu.
Người đứng đối diện không giống như đứa con gái tội nghiệp đã thất lạc nhiều năm của bà ấy, mà giống như một giám khảo lạnh lùng đứng ngoài cuộc, đang chờ đợi để đánh trượt và đuổi bà ấy ra khỏi phòng thi. Mặc dù bà ấy không biết thứ cảm giác này từ đâu tới, nhưng trực giác của bà ấy cho biết bà ấy không muốn bị loại.
Diệp phu nhân do dự và khó xử nói: "Tiểu Không, con đừng quá thù địch với Châu Châu như vậy, dù sao gia đình cũng đã nuôi con bé hai mươi năm, cho dù không phải máu..."
"Phương Tư Uyển!"
"Mẹ!"
Bà cụ Diệp và Diệp Bảo Châu đồng thanh la lên, cắt đứt lời nói của Diệp phu nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng những người có mặt đã nghe thấy những từ đó.
Một số bà con họ hàng xa không biết được sự thật không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bà cụ lại bắt đầu khó thở, vừa thở hổn hển vừa nói: "Đuổi nó đi! Đuổi nó đi cho tôi! Nó đã không nhận bà nội này thì nhà họ Diệp của tôi cũng không nhận đứa cháu này! Mau đuổi nó đi cho tôi!"
Bà cụ cố gắng quát lên xong, sau đó ôm ngực gục xuống gối.
Trong lúc hỗn loạn, có người đẩy cửa bước vào, kèm theo là kính ngữ "Tiên sinh" và "Diệp tổng", người đó nhanh chân bước đến bên giường, cúi xuống kiểm tra tình trạng của bà cụ.
Diệp Bảo Châu lùi lại nửa bước, rụt rè gọi "Cha".
Người đàn ông đứng thẳng người dậy, dặn bác sĩ chăm sóc tốt cho bà cụ, sau đó lướt mắt nhìn xung quanh và nói: "Đều chen vào trong này làm gì? Không biết bà cụ cần phải nghỉ ngơi sao?"
Những người bà con họ hàng khác đành xấu hổ đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại vài người thân trong gia đình.
Bà cụ nắm tay người đàn ông nói: "Mẹ không chọc vào nổi đứa con gái mới của con, Diệp Hải Xuyên, mẹ nói con biết, trong cái nhà này, có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó, từ giờ về sau cháu gái nhỏ của mẹ chỉ có mỗi mình Bảo Châu! Nếu con dám để nó ở lại nhà họ Diệp thì cứ chờ thu xác cho mẹ đi!"
Nói xong, bà cụ nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro