Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Ngày Đầu Tiên T...
2024-11-21 12:08:00
"..."
Diệp Bảo Châu sắp giận run người, một lúc lâu sau mới kìm được cơn tức giận, cô ta cười khổ nhìn Ôn Xán: "Anh chẳng nói tôi tiếng nào cả, cho dù không có hôn ước, dù thế nào thì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên..."
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì lại bị khựng lần nữa.
Bởi sau khi nhìn kỹ, cô ta mới phát hiện có hai sợi dây tai nghe màu đen nằm vắt trên chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Anh đang chống tay lên mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe được nhét vào tai, những ngón tay gầy gò đang gõ nhịp trên đầu gối, rõ ràng là đang nghe nhạc.
Diệp Bảo Châu:......
Cô ta có sức chịu đựng rất mạnh mẽ, cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ thu ánh mắt lại.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của chú tài xế đang cố gắng hết sức để nhịn cười thì cô ta không nhịn được nữa.
Diệp Bảo Châu siết chặt nắm tay cho đến khi móng tay cắm vào da thịt, gây ra cảm giác đau nhẹ.
Cô ta nhìn mình trong kính chiếu hậu, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng ánh mắt càng trở nên u ám, nham hiểm.
...
Sau khi xuống xe, Diệp Không vươn vai.
Ôn Xán ngồi trên xe lăn nhìn cô: "Ngủ có ngon không?"
"Cũng tạm, nằm mơ thấy có chó sủa."
Diệp Không xoa bóp vào cổ và nhìn tòa nhà trước mặt.
"Đây là xưởng rượu của nhà họ Đỗ, là một trong những địa điểm tụ họp chính của bọn họ."
Ôn Xán vừa nói một câu, Diệp Bảo Châu cuống quýt tiếp tục giới thiệu: "Tuy nói là xưởng rượu của nhà họ Đỗ, nhưng thật ra đã được gia chủ nhà họ Đỗ tặng cho Nhược Vi khi cô ấy tròn 16 tuổi. À, Nhược Vi chính là cô gái nói chuyện nhiều nhất với chị tối qua đấy."
"Bình thường đa phần những buổi họp mặt đều do cô ấy tổ chức. Hôm nay cũng vậy, cô ấy rất thích náo nhiệt, xưởng rượu, biệt thự và trường đua ngựa dưới tên cô ấy đều thường xuyên là địa điểm tổ chức party của chúng tôi. Lát nữa chị nhìn thấy sẽ biết, cô ấy là người rất tốt."
Ôn Xán thấy cô ta giới thiệu nhiệt tình như vậy thì cũng không buồn nói thêm gì nữa.
Ba người đi theo người hầu vào trong trang viên.
Suốt đường đi Diệp Bảo Châu nói không ngừng, từ tốn giới thiệu cho Diệp Không về các cơ sở vật chất, cây trồng và thậm chí cả nguồn gốc biển tên trong xưởng rượu, để Diệp Không hiểu đầy đủ về sức mạnh tài chính của nhà họ Đỗ và gu tao nhã của giới quý tộc ở Ngọc Châu.
Đây đúng là những điều mà trước đây cô chưa được biết đến, vì vậy cô đã thích thú lắng nghe.
Cho đến khi sắp đến địa điểm tụ họp, Diệp Bảo Châu mới dừng nói.
"Cảm ơn."
Nghe tiếng cảm ơn này, Diệp Bảo Châu tưởng mình nghe nhầm.
Ôn Xán cũng liếc nhìn Diệp Không.
Nhưng tiếp đó lại nghe thấy cô nói một cách nghiêm túc: "Nếu không biết cô lớn lên ở nhà họ Diệp, tôi còn tưởng cô là người hầu của nhà họ Đỗ nữa đấy. Hay thật."
"..."
"..."
Khuôn mặt Diệp Bảo Châu giật giật.
Ôn Xán cúi đầu, giấu đi nụ cười thoáng qua trên môi.
...
Chú tài xế đã bị Ôn Xán đuổi đi.
Khi Diệp Không chậm rãi đẩy Ôn Xán vào trong đại sảnh, không gian vốn náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Hầu hết mọi người đều không khỏi há hốc mồm nhìn Ôn Xán trên xe lăn, trên mặt họ đều có biểu cảm như "Vãi thật, anh ấy thật sự đến đây sao?".
Lúc này, Diệp Không thấp giọng hỏi Ôn Xán: "Cho nên vừa rồi anh nói nơi này là 'địa điểm tụ họp của bọn họ' là vì bình thường anh không tham gia những cuộc tụ tập này sao?"
"Tôi rất bận đấy, vợ sắp cưới."
Ôn Xán nhìn những người trước mặt một cách vô cảm, nhỏ giọng nói với giọng điệu rất dịu dàng: "Mong là em có thể nhanh chóng hiểu sâu thêm về tôi, như vậy em sẽ biết được, em nhặt được một người chồng sắp cưới như tôi thì đó là một điều vinh hạnh đối với em."
"..."
Diệp Không mỉm cười.
Cô nắm chặt chiếc xe lăn đẩy nó về phía trước rồi buông tay ra ——
Tiếng gió vút qua, chiếc xe lăn lao về phía trước.
Trong lúc mọi người đang trơ mắt chết lặng, Ôn Xán đã đập mạnh xuống bàn để phanh gấp, nhờ đó tránh được thảm kịch xe lật người ngã và bàn bị lật đổ.
Trong sự im lặng chết chóc, Ôn Xán từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn Diệp Không đứng đó, chậm rãi nở nụ cười nham hiểm.
Diệp Bảo Châu sắp giận run người, một lúc lâu sau mới kìm được cơn tức giận, cô ta cười khổ nhìn Ôn Xán: "Anh chẳng nói tôi tiếng nào cả, cho dù không có hôn ước, dù thế nào thì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên..."
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì lại bị khựng lần nữa.
Bởi sau khi nhìn kỹ, cô ta mới phát hiện có hai sợi dây tai nghe màu đen nằm vắt trên chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Anh đang chống tay lên mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe được nhét vào tai, những ngón tay gầy gò đang gõ nhịp trên đầu gối, rõ ràng là đang nghe nhạc.
Diệp Bảo Châu:......
Cô ta có sức chịu đựng rất mạnh mẽ, cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ thu ánh mắt lại.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của chú tài xế đang cố gắng hết sức để nhịn cười thì cô ta không nhịn được nữa.
Diệp Bảo Châu siết chặt nắm tay cho đến khi móng tay cắm vào da thịt, gây ra cảm giác đau nhẹ.
Cô ta nhìn mình trong kính chiếu hậu, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng ánh mắt càng trở nên u ám, nham hiểm.
...
Sau khi xuống xe, Diệp Không vươn vai.
Ôn Xán ngồi trên xe lăn nhìn cô: "Ngủ có ngon không?"
"Cũng tạm, nằm mơ thấy có chó sủa."
Diệp Không xoa bóp vào cổ và nhìn tòa nhà trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là xưởng rượu của nhà họ Đỗ, là một trong những địa điểm tụ họp chính của bọn họ."
Ôn Xán vừa nói một câu, Diệp Bảo Châu cuống quýt tiếp tục giới thiệu: "Tuy nói là xưởng rượu của nhà họ Đỗ, nhưng thật ra đã được gia chủ nhà họ Đỗ tặng cho Nhược Vi khi cô ấy tròn 16 tuổi. À, Nhược Vi chính là cô gái nói chuyện nhiều nhất với chị tối qua đấy."
"Bình thường đa phần những buổi họp mặt đều do cô ấy tổ chức. Hôm nay cũng vậy, cô ấy rất thích náo nhiệt, xưởng rượu, biệt thự và trường đua ngựa dưới tên cô ấy đều thường xuyên là địa điểm tổ chức party của chúng tôi. Lát nữa chị nhìn thấy sẽ biết, cô ấy là người rất tốt."
Ôn Xán thấy cô ta giới thiệu nhiệt tình như vậy thì cũng không buồn nói thêm gì nữa.
Ba người đi theo người hầu vào trong trang viên.
Suốt đường đi Diệp Bảo Châu nói không ngừng, từ tốn giới thiệu cho Diệp Không về các cơ sở vật chất, cây trồng và thậm chí cả nguồn gốc biển tên trong xưởng rượu, để Diệp Không hiểu đầy đủ về sức mạnh tài chính của nhà họ Đỗ và gu tao nhã của giới quý tộc ở Ngọc Châu.
Đây đúng là những điều mà trước đây cô chưa được biết đến, vì vậy cô đã thích thú lắng nghe.
Cho đến khi sắp đến địa điểm tụ họp, Diệp Bảo Châu mới dừng nói.
"Cảm ơn."
Nghe tiếng cảm ơn này, Diệp Bảo Châu tưởng mình nghe nhầm.
Ôn Xán cũng liếc nhìn Diệp Không.
Nhưng tiếp đó lại nghe thấy cô nói một cách nghiêm túc: "Nếu không biết cô lớn lên ở nhà họ Diệp, tôi còn tưởng cô là người hầu của nhà họ Đỗ nữa đấy. Hay thật."
"..."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt Diệp Bảo Châu giật giật.
Ôn Xán cúi đầu, giấu đi nụ cười thoáng qua trên môi.
...
Chú tài xế đã bị Ôn Xán đuổi đi.
Khi Diệp Không chậm rãi đẩy Ôn Xán vào trong đại sảnh, không gian vốn náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Hầu hết mọi người đều không khỏi há hốc mồm nhìn Ôn Xán trên xe lăn, trên mặt họ đều có biểu cảm như "Vãi thật, anh ấy thật sự đến đây sao?".
Lúc này, Diệp Không thấp giọng hỏi Ôn Xán: "Cho nên vừa rồi anh nói nơi này là 'địa điểm tụ họp của bọn họ' là vì bình thường anh không tham gia những cuộc tụ tập này sao?"
"Tôi rất bận đấy, vợ sắp cưới."
Ôn Xán nhìn những người trước mặt một cách vô cảm, nhỏ giọng nói với giọng điệu rất dịu dàng: "Mong là em có thể nhanh chóng hiểu sâu thêm về tôi, như vậy em sẽ biết được, em nhặt được một người chồng sắp cưới như tôi thì đó là một điều vinh hạnh đối với em."
"..."
Diệp Không mỉm cười.
Cô nắm chặt chiếc xe lăn đẩy nó về phía trước rồi buông tay ra ——
Tiếng gió vút qua, chiếc xe lăn lao về phía trước.
Trong lúc mọi người đang trơ mắt chết lặng, Ôn Xán đã đập mạnh xuống bàn để phanh gấp, nhờ đó tránh được thảm kịch xe lật người ngã và bàn bị lật đổ.
Trong sự im lặng chết chóc, Ôn Xán từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn Diệp Không đứng đó, chậm rãi nở nụ cười nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro