Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Người Phụ Nữ Đó...
2024-11-21 12:08:00
Diệp Không không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Tôi có năng khiếu về mọi phương diện."
"Nói nghe xem? Ngoài âm nhạc ra em còn giỏi về gì nữa?"
"Cũng lười đếm, rất phiền phức."
"..." Ôn Xán có hơi không dám chắc là cô đang nói bừa hay nói thật.
"Được, vậy tôi đổi chủ đề khác, em học suona ở đâu mà có trình độ cao như vậy, có lẽ đã học nhiều năm rồi đúng không?"
Diệp Không quay đầu nhìn anh, "Chẳng phải anh cũng biết là tôi đến từ cô nhi viện ở huyện Hoa Hạp sao? Đương nhiên là học ở Hoa Hạp rồi."
"Ở Hoa Hạp có bậc thầy suona lợi hại như vậy sao?" Ôn Xán có hơi ngờ vực, sau đó nhanh chóng bỏ cuộc, "Biết bao nhiêu nhạc cụ như vậy, tại sao lại chọn suona?"
"Không phải do tự tôi chọn."
Diệp Không chống cằm tiếp tục nhìn ra khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, hờ hững nói tiếp: "Lúc bốn tuổi, có một bạn nhỏ ở cô nhi viện qua đời, cô nhi viện không có khả năng làm đám tang, viện trưởng đã tự tổ chức một nhóm chơi nhạc để đưa tang cho bạn nhỏ đó, tôi phụ trách kèn suona."
"Vậy hồi nhỏ em cũng khá hiền lành đấy."
Diệp Không im lặng một lúc rồi mới nói: "Viện trưởng nói nếu tôi không tham gia thì mỗi ngày ông ấy sẽ bỏ hành tây vào hộp cơm của tôi."
"..."
"Tôi ghét nhất là hành tây."
"..."
Trên thực tế, đây là một cuộc trò chuyện không bình thường.
Cô nhi viện ở một thị trấn nhỏ, có đứa trẻ bị chết, viện trưởng nghèo đến mức không đủ khả năng lo đám tang, và một đứa bé bốn tuổi buộc phải cầm kèn suona tham gia vào lễ đưa tang. Những điều này được kết hợp lại thành tạo thành một bức tranh tàn khốc và lạnh lùng.
Nhưng Diệp Không lại nói những việc này ra một cách rất nhẹ nhàng, khi nói đến hành tây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Ôn Xán thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm kỳ lạ không thể diễn tả được —— Cô gái nhỏ hơn anh gần bảy tuổi này dường như mang trong mình những ký ức phức tạp mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Tựa như lúc này Diệp Không đang ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng yên tĩnh, nhưng không hiểu vì lý do gì lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ và đối lập.
Không biết là do bẩm sinh hay những chuyện trong quá khứ đã khiến cô trở thành kiểu người như vậy.
Dù cô ngồi im và không lên tiếng nhưng nó vẫn như nam châm thu hút sự chú ý của người khác.
Ôn Xán lại bắt đầu xử lý công việc mới, vừa nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
Đừng hiểu lầm, đó không phải là tình yêu.
Chỉ là anh vẫn luôn chờ đợi ngày này thôi.
Chờ một tảng thiên thạch có thể mang đến sự rung chuyển lớn cho nhà họ Ôn, trước khi anh tự tay phí công sức để tạo ra nó thì từ trên trời đã rơi xuống cho anh, như thể được định sẵn.
Và ngay cả bản thân anh cũng không thể đoán trước được những thay đổi mà người này sẽ mang lại.
Điều này sao có thể không khiến anh thấy phấn khích được chứ?
Khi Ôn Xán vừa làm việc vừa suy nghĩ thì chợt nghe thấy Diệp Không hỏi: "Hôm nay anh đã giới thiệu cho tôi một đống người, còn thiếu một người anh chưa giới thiệu."
Diệp Không quay đầu nhìn anh hỏi: "Người phụ nữ đẩy anh ra ngoài đó, xem ra có quan hệ với anh rất tốt. Chị ta là ai?"
"Tần Nhiễm Thu, có thể xem bạn đồng minh của tôi." Ôn Xán có thể làm được nhiều việc một lúc, anh đã trả lời mà không có chút áp lực nào, "Cô ấy là con gái nhà họ Tần, năng lực rất tốt nên được đặc cách nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn, thường xuyên có qua lại công việc với tôi."
"Tần nào?"
"Đương nhiên là Tần của Tần triều. Có biết vua tàu ở Nam Cảng không? Họ là con cháu trực hệ của bên đó, ở Ngọc Châu cũng được xem là gia tộc hàng đầu."
Diệp Không nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm: "... là họ Tần đó à, đó thực sự là một cái họ đáng ghét."
Ôn Xán khựng lại, quay sang nhìn cô.
"Sao hả? Người em ghét có họ Tần à?"
"Nói nghe xem? Ngoài âm nhạc ra em còn giỏi về gì nữa?"
"Cũng lười đếm, rất phiền phức."
"..." Ôn Xán có hơi không dám chắc là cô đang nói bừa hay nói thật.
"Được, vậy tôi đổi chủ đề khác, em học suona ở đâu mà có trình độ cao như vậy, có lẽ đã học nhiều năm rồi đúng không?"
Diệp Không quay đầu nhìn anh, "Chẳng phải anh cũng biết là tôi đến từ cô nhi viện ở huyện Hoa Hạp sao? Đương nhiên là học ở Hoa Hạp rồi."
"Ở Hoa Hạp có bậc thầy suona lợi hại như vậy sao?" Ôn Xán có hơi ngờ vực, sau đó nhanh chóng bỏ cuộc, "Biết bao nhiêu nhạc cụ như vậy, tại sao lại chọn suona?"
"Không phải do tự tôi chọn."
Diệp Không chống cằm tiếp tục nhìn ra khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, hờ hững nói tiếp: "Lúc bốn tuổi, có một bạn nhỏ ở cô nhi viện qua đời, cô nhi viện không có khả năng làm đám tang, viện trưởng đã tự tổ chức một nhóm chơi nhạc để đưa tang cho bạn nhỏ đó, tôi phụ trách kèn suona."
"Vậy hồi nhỏ em cũng khá hiền lành đấy."
Diệp Không im lặng một lúc rồi mới nói: "Viện trưởng nói nếu tôi không tham gia thì mỗi ngày ông ấy sẽ bỏ hành tây vào hộp cơm của tôi."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi ghét nhất là hành tây."
"..."
Trên thực tế, đây là một cuộc trò chuyện không bình thường.
Cô nhi viện ở một thị trấn nhỏ, có đứa trẻ bị chết, viện trưởng nghèo đến mức không đủ khả năng lo đám tang, và một đứa bé bốn tuổi buộc phải cầm kèn suona tham gia vào lễ đưa tang. Những điều này được kết hợp lại thành tạo thành một bức tranh tàn khốc và lạnh lùng.
Nhưng Diệp Không lại nói những việc này ra một cách rất nhẹ nhàng, khi nói đến hành tây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Ôn Xán thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm kỳ lạ không thể diễn tả được —— Cô gái nhỏ hơn anh gần bảy tuổi này dường như mang trong mình những ký ức phức tạp mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Tựa như lúc này Diệp Không đang ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng yên tĩnh, nhưng không hiểu vì lý do gì lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ và đối lập.
Không biết là do bẩm sinh hay những chuyện trong quá khứ đã khiến cô trở thành kiểu người như vậy.
Dù cô ngồi im và không lên tiếng nhưng nó vẫn như nam châm thu hút sự chú ý của người khác.
Ôn Xán lại bắt đầu xử lý công việc mới, vừa nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
Đừng hiểu lầm, đó không phải là tình yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là anh vẫn luôn chờ đợi ngày này thôi.
Chờ một tảng thiên thạch có thể mang đến sự rung chuyển lớn cho nhà họ Ôn, trước khi anh tự tay phí công sức để tạo ra nó thì từ trên trời đã rơi xuống cho anh, như thể được định sẵn.
Và ngay cả bản thân anh cũng không thể đoán trước được những thay đổi mà người này sẽ mang lại.
Điều này sao có thể không khiến anh thấy phấn khích được chứ?
Khi Ôn Xán vừa làm việc vừa suy nghĩ thì chợt nghe thấy Diệp Không hỏi: "Hôm nay anh đã giới thiệu cho tôi một đống người, còn thiếu một người anh chưa giới thiệu."
Diệp Không quay đầu nhìn anh hỏi: "Người phụ nữ đẩy anh ra ngoài đó, xem ra có quan hệ với anh rất tốt. Chị ta là ai?"
"Tần Nhiễm Thu, có thể xem bạn đồng minh của tôi." Ôn Xán có thể làm được nhiều việc một lúc, anh đã trả lời mà không có chút áp lực nào, "Cô ấy là con gái nhà họ Tần, năng lực rất tốt nên được đặc cách nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn, thường xuyên có qua lại công việc với tôi."
"Tần nào?"
"Đương nhiên là Tần của Tần triều. Có biết vua tàu ở Nam Cảng không? Họ là con cháu trực hệ của bên đó, ở Ngọc Châu cũng được xem là gia tộc hàng đầu."
Diệp Không nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm: "... là họ Tần đó à, đó thực sự là một cái họ đáng ghét."
Ôn Xán khựng lại, quay sang nhìn cô.
"Sao hả? Người em ghét có họ Tần à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro