Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Thiên Kim Thật...
2024-11-21 12:08:00
Diệp Không lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhưng bà nội Ôn đã cau mày nói: "Sao đứa trẻ này chẳng nói với ai lời nào? Tính tình cũng nhút nhát quá rồi đấy!"
Đến lúc này Diệp phu nhân mới bàng hoàng nhận ra, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, họ chưa từng nghe thấy giọng nói của Diệp Không.
Sắc mặt của mẹ chồng và con dâu nhà họ Diệp nhất thời trông khá khó coi, Diệp Bảo Châu thấy vậy vội vàng nói: "Chỉ là chị ấy là người hơi hướng nội, không thích nói chuyện mà thôi."
Ngay khi bầu không khí sắp trở nên căng thẳng thì đột nhiên có người lên tiếng.
"Bà nội, cháu muốn nói chuyện riêng với Diệp tam tiểu thư."
Đây là một giọng nói rất êm dịu, khiến người ta liên tưởng đến giọt nước trên đá xanh dưới ánh trăng, trầm và mát, khiến người ta tê dại.
Người lên tiếng là Ôn đại thiếu gia ngồi trên xe lăn.
Anh lên tiếng đều khiến mọi người kinh ngạc, bà nội Ôn cũng không màn đến sự bất mãn, tỏ ra rất vui mừng nói: "Được được được, cháu đi đi! Hiếm khi cháu chịu lên tiếng!"
Nói xong, bà cụ nắm lấy tay bà nội Diệp nói: "Quen biết hơn mười mấy năm, chưa bao giờ thấy A Xán tỏ ra hứng thú với Bảo Châu, nhưng đứa cháu gái thứ ba của gia đình bà vừa trở về thì nó lại khác hẳn, xem ra cháu trai của tôi cũng trọng sắc đẹp giống như tôi!"
Sắc mặt Diệp Bảo Châu chợt trở nên xấu xí, ánh mắt nhìn Diệp Không như tẩm thuốc độc, đầy vẻ đố kỵ và không cam lòng.
Nhưng lúc này, Diệp Không đã đẩy xe lăn của Ôn Xán ra ngoài, có một người trông giống như thư ký đã lặng lẽ đi theo phía sau, khi hai người rời khỏi sảnh tiệc, người thư ký đã ở lại bên trong đóng cửa ban công lại.
Cánh cửa kính phản chiếu bóng người thư ký như một thần giữ cửa.
Diệp Không thu ánh mắt lại nhìn sang Ôn Xán phía đối diện.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn ở khoảng cách gần Ôn đại thiếu gia trông đẹp đến kinh ngạc, mặc dù ánh mắt của anh lạnh lùng xa xăm, nhưng cũng có cảm giác như một vị thần đang nhìn xuống thế gian.
—— Chả trách dọc đường đi đến đây lại có nhiều cô gái đều nhìn cô với ánh mắt đố kỵ và sợ hãi.
Xem ra họ đố kỵ vì khát khao có được, sợ hãi vì thấy kính nể.
Cộng thêm một chút hả hê, đó là vì... đôi chân này.
Diệp Không rũ mắt xuống, nhìn đôi chân đang được đắp dưới một lớp chăn mỏng của anh. Cho dù anh đang ngồi, đã tàn phế, nhưng cũng có thể nhận ra khi anh đứng lên sẽ có phong thái cao ráo, duyên dáng đến dường nào. Một đôi chân như vậy nếu thật sự bị tàn phế thì thật là đáng tiếc, nhưng...
"Đứa trẻ được viện trưởng cô nhi viện ở huyện Hoa Hạp nhận nuôi, đột nhiên trở thành thiên kim của Diệp Thị ở Ngọc Châu, tiểu thư Diệp Không có thể nói cho tôi biết các người đang chơi trò gì không?"
Diệp Không nghe hỏi thì ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng u ám của Ôn Xán.
Cô nghiêng đầu nhìn những bóng người quần là áo lượt trong sảnh tiệc, sau khi xác định không có người đến gần, cô mới khẽ mỉm cười, quay sang Ôn Xán nói.
"Anh nhà hàng xóm có tứ chi khỏe mạnh, chạy bộ dắt chó đi dạo, bỗng trở thành một đại thiếu gia giàu có chỉ trong một đêm. Ôn tiên sinh, anh hãy tin tôi, tôi cũng kinh ngạc không kém gì anh đâu."
Đây là lần đầu tiên Diệp Không lên tiếng kể từ khi cô đến Hoài Xuyên, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, khiến người ta liên tưởng đến những đóa hồng mới nở còn đọng sương trên cánh hoa, nhưng lời nói của cô lại là những chiếc gai trên cành hoa hồng, vừa cứng vừa sắc nhọn.
Cô nhìn Ôn Xán, nghiêng đầu: "Trừ phi anh nói cho tôi biết, người dắt chó đi dạo mà tôi nhìn thấy tối qua ở huyện Hoa Hạp là anh em sinh đôi của anh?"
Hai người ở ngoài ban công, một người ngồi, một người đứng, họ nhìn nhau với ánh mắt hờ hững và không khoan nhượng.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Xán bật cười.
Bầu không khí u ám ngay lập tức bị cuốn đi, nét mặt thanh tú của anh tỏa sáng với nụ cười chói lóa ngay cả trong ánh sáng mờ ảo.
Diệp Không hơi nheo mắt lại thì nghe anh nói: "Xem ra chúng ta đều có bí mật muốn che giấu."
"Tôi không có." Diệp Không nói, "Người muốn che giấu bí mật là người nhà họ Diệp, không phải tôi."
"Chẳng lẽ cô không phải người nhà họ Diệp sao?"
"Vẫn đang quan sát."
"Cô quan sát họ hay họ quan sát cô?"
"Anh đoán xem?"
...
Hai người lại rơi vào im lặng.
Ôn Xán nhạy bén nắm bắt được điều mình muốn biết trong cuộc trò chuyện giữa hai người, nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ hơn.
Nhưng bà nội Ôn đã cau mày nói: "Sao đứa trẻ này chẳng nói với ai lời nào? Tính tình cũng nhút nhát quá rồi đấy!"
Đến lúc này Diệp phu nhân mới bàng hoàng nhận ra, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, họ chưa từng nghe thấy giọng nói của Diệp Không.
Sắc mặt của mẹ chồng và con dâu nhà họ Diệp nhất thời trông khá khó coi, Diệp Bảo Châu thấy vậy vội vàng nói: "Chỉ là chị ấy là người hơi hướng nội, không thích nói chuyện mà thôi."
Ngay khi bầu không khí sắp trở nên căng thẳng thì đột nhiên có người lên tiếng.
"Bà nội, cháu muốn nói chuyện riêng với Diệp tam tiểu thư."
Đây là một giọng nói rất êm dịu, khiến người ta liên tưởng đến giọt nước trên đá xanh dưới ánh trăng, trầm và mát, khiến người ta tê dại.
Người lên tiếng là Ôn đại thiếu gia ngồi trên xe lăn.
Anh lên tiếng đều khiến mọi người kinh ngạc, bà nội Ôn cũng không màn đến sự bất mãn, tỏ ra rất vui mừng nói: "Được được được, cháu đi đi! Hiếm khi cháu chịu lên tiếng!"
Nói xong, bà cụ nắm lấy tay bà nội Diệp nói: "Quen biết hơn mười mấy năm, chưa bao giờ thấy A Xán tỏ ra hứng thú với Bảo Châu, nhưng đứa cháu gái thứ ba của gia đình bà vừa trở về thì nó lại khác hẳn, xem ra cháu trai của tôi cũng trọng sắc đẹp giống như tôi!"
Sắc mặt Diệp Bảo Châu chợt trở nên xấu xí, ánh mắt nhìn Diệp Không như tẩm thuốc độc, đầy vẻ đố kỵ và không cam lòng.
Nhưng lúc này, Diệp Không đã đẩy xe lăn của Ôn Xán ra ngoài, có một người trông giống như thư ký đã lặng lẽ đi theo phía sau, khi hai người rời khỏi sảnh tiệc, người thư ký đã ở lại bên trong đóng cửa ban công lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh cửa kính phản chiếu bóng người thư ký như một thần giữ cửa.
Diệp Không thu ánh mắt lại nhìn sang Ôn Xán phía đối diện.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn ở khoảng cách gần Ôn đại thiếu gia trông đẹp đến kinh ngạc, mặc dù ánh mắt của anh lạnh lùng xa xăm, nhưng cũng có cảm giác như một vị thần đang nhìn xuống thế gian.
—— Chả trách dọc đường đi đến đây lại có nhiều cô gái đều nhìn cô với ánh mắt đố kỵ và sợ hãi.
Xem ra họ đố kỵ vì khát khao có được, sợ hãi vì thấy kính nể.
Cộng thêm một chút hả hê, đó là vì... đôi chân này.
Diệp Không rũ mắt xuống, nhìn đôi chân đang được đắp dưới một lớp chăn mỏng của anh. Cho dù anh đang ngồi, đã tàn phế, nhưng cũng có thể nhận ra khi anh đứng lên sẽ có phong thái cao ráo, duyên dáng đến dường nào. Một đôi chân như vậy nếu thật sự bị tàn phế thì thật là đáng tiếc, nhưng...
"Đứa trẻ được viện trưởng cô nhi viện ở huyện Hoa Hạp nhận nuôi, đột nhiên trở thành thiên kim của Diệp Thị ở Ngọc Châu, tiểu thư Diệp Không có thể nói cho tôi biết các người đang chơi trò gì không?"
Diệp Không nghe hỏi thì ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng u ám của Ôn Xán.
Cô nghiêng đầu nhìn những bóng người quần là áo lượt trong sảnh tiệc, sau khi xác định không có người đến gần, cô mới khẽ mỉm cười, quay sang Ôn Xán nói.
"Anh nhà hàng xóm có tứ chi khỏe mạnh, chạy bộ dắt chó đi dạo, bỗng trở thành một đại thiếu gia giàu có chỉ trong một đêm. Ôn tiên sinh, anh hãy tin tôi, tôi cũng kinh ngạc không kém gì anh đâu."
Đây là lần đầu tiên Diệp Không lên tiếng kể từ khi cô đến Hoài Xuyên, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, khiến người ta liên tưởng đến những đóa hồng mới nở còn đọng sương trên cánh hoa, nhưng lời nói của cô lại là những chiếc gai trên cành hoa hồng, vừa cứng vừa sắc nhọn.
Cô nhìn Ôn Xán, nghiêng đầu: "Trừ phi anh nói cho tôi biết, người dắt chó đi dạo mà tôi nhìn thấy tối qua ở huyện Hoa Hạp là anh em sinh đôi của anh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ở ngoài ban công, một người ngồi, một người đứng, họ nhìn nhau với ánh mắt hờ hững và không khoan nhượng.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Xán bật cười.
Bầu không khí u ám ngay lập tức bị cuốn đi, nét mặt thanh tú của anh tỏa sáng với nụ cười chói lóa ngay cả trong ánh sáng mờ ảo.
Diệp Không hơi nheo mắt lại thì nghe anh nói: "Xem ra chúng ta đều có bí mật muốn che giấu."
"Tôi không có." Diệp Không nói, "Người muốn che giấu bí mật là người nhà họ Diệp, không phải tôi."
"Chẳng lẽ cô không phải người nhà họ Diệp sao?"
"Vẫn đang quan sát."
"Cô quan sát họ hay họ quan sát cô?"
"Anh đoán xem?"
...
Hai người lại rơi vào im lặng.
Ôn Xán nhạy bén nắm bắt được điều mình muốn biết trong cuộc trò chuyện giữa hai người, nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro