Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Tiếng Suona Vừa...
2024-11-21 12:08:00
"Làm thế nào cô lại nghĩ tới sử dụng suona? Là cô chỉ biết chơi suona hay là vì lý do nào khác?"
Diệp Không nói, "Suona thích hợp, nghe nói là do cô sáng tác, bản nhạc cũng rất hay."
"Thật sao? Tôi cũng cảm thấy nó khá hay." Đôi mắt của Lâm Tâm Châu lấp lóe, "Tôi còn cảm thấy là cô cũng khá tốt!"
Cô ấy đưa tay về phía Diệp Không: "Bây giờ tôi mời cô gia nhập vào nhóm diễn tấu của tôi, dù là cô chơi loại nhạc cụ nào, tôi cũng sẽ để cô biểu diễn chính, cô đồng ý không?"
"Không đồng ý."
Không hề có nửa giây do dự, Diệp Không đã từ chối cô ta.
Diệp Không đi vòng qua cô ta rồi bỏ đi.
Lâm Tâm Châu vẫn không bỏ cuộc đuổi theo: "Tại sao lại không đồng ý? Tôi thấy cô có năng khiếu cao như vậy không vào nhóm nhạc thì thật uổng phí. Sau này tôi có thể viết nhạc theo sở thích của cô..."
"Ngoài ra, tôi cũng có thể làm bạn tốt của cô, kiểu gọi là sẽ có mặt! Cô có mâu thuẫn với ai tôi cũng sẽ đứng về phía cô!"
"Diệp Không? Không Không? Tiểu Không Không? Tôi cầu xin cô đấy! Hãy gia nhập nhóm nhạc của tôi! Cho dù cô chỉ chơi suona, tôi vẫn có thể phối hợp với cô!"
Giọng điệu của Lâm Tâm Châu ngày càng kích động, cuối cùng cô ta suýt chút nắm lấy tay áo của Diệp Không và quỳ xuống trước mặt cô.
Diệp Không mặt xám xịt dừng lại, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chân mình, người được cho là có địa vị cao trong giới này.
Lâm Tâm Châu không còn dáng vẻ nữ thần mang phong thái người có trí thức như vừa rồi, cô ta ngước nhìn cô một cách đáng thương, còn chớp chớp đôi mắt: "Thật ra, là tôi đã mang theo kèn suona đến, bởi vì tôi cũng nghĩ bản nhạc này rất hợp với suona, nhưng tiếc là tôi không giỏi về Suona. Cô thấy không, chúng ta ăn ý biết bao."
"..."
Lâm Tâm Châu là một cô gái rất xinh đẹp, có đường nét mềm mại và đôi mắt to. Nếu một người bình thường bị cô ta nhìn với vẻ đáng thương như vậy thì họ sẽ đầu hàng ngay lập tức.
Đáng tiếc Diệp Không lại nổi tiếng cứng cỏi ở cô nhi viện.
Cô đã không hề chớp mắt mà lặp lại: "Tôi từ chối."
Cô lạnh lùng lấy tay Lâm Tâm Châu ra rồi bước tới chỗ Lý Nhân.
Lý Nhân rất cao, Diệp Không khi đứng cũng không cao hơn anh ta bao nhiêu, nhưng ánh mắt lại tỏ thái độ như một con người đang nhìn xuống một con kiến.
"Vừa rồi anh nói tôi không chứng tỏ được chút lợi hại thì phải quỳ lạy anh để nhận lỗi phải không?"
"Bây giờ anh cảm thấy suona của tôi đủ lợi hại không?"
...
Những đường gân trên mu bàn tay của Lý Nhân nổi lên, nắm đấm siết chặt đến mức các xương ngón tay hiện rõ.
Sắc mặt anh ta cực kỳ u ám, nhưng lại không thể nói được một lời.
Lâm Tâm Châu vẫn đang nhìn chăm chăm vào Diệp Không, nếu lúc này anh ta dám nói Diệp Không biểu diễn không tốt, người đầu tiên lao vào anh ta chắc chắn sẽ là Lâm Tâm Châu, thậm chí cho dù Lâm Tâm Châu không có mặt thì ở đây người khác cũng có tai nghe.
Nếu anh ta dám nói một câu "cô rất tệ" thì ngày mai chuyện anh ta thua không nổi sẽ được lan truyền khắp cả giới này.
Nhưng bắt anh ta thừa nhận Diệp Không rất lợi hại thì có đánh chết anh ta cũng không thể nói ra.
Trong bầu không khí ngày càng trở nên kỳ quặc này, Đỗ Nhược Vi nghiêng người về phía trước, cầm ly rượu lên, cười nửa miệng nói: "Tôi nói này, người mới, có phải là cô huênh hoang quá không?"
Cô ta lắc ly rượu đứng dậy, đứng phía trước mặt Lý Nhân: "Thậm chí còn chưa làm rõ được địa vị của mình ở nhà họ Diệp mà còn đến bữa tiệc của tôi để gây chuyện, cô thật sự không muốn sống ở Ngọc Châu nữa à?"
Diệp Không nhìn cô ta rồi nhìn Lý Nhân phía sau cô ta, đột nhiên bật cười.
Cô vỗ tay nói: "Chúc mừng thiểm cẩu tiên sinh, xem ra sự nghiệp thiểm cẩu của anh cũng không uổng phí, được công chúa điện hạ đứng ra bảo vệ một lần, anh có thể cố gắng theo bám đít thêm 10 năm nữa! "
Thái dương Lý Nhân giật giật, anh ta kéo Đỗ Nhược Vi ra, giơ tay lên đánh về phía Diệp Không: "Đồ nhà quê như cô đừng có quá đáng!"
Giữa tiếng kinh hô, Lý Nhân hung hăng vung tay lên đột nhiên động tác dừng lại giữa không trung.
Trước khi bàn tay anh ta xòe ra, phía trước mặt đã bị chắn ngang bởi một cây ba toong.
Sắc mặt Lý Nhân cứng đờ, quay đầu nhìn theo cây ba toong.
Diệp Không nói, "Suona thích hợp, nghe nói là do cô sáng tác, bản nhạc cũng rất hay."
"Thật sao? Tôi cũng cảm thấy nó khá hay." Đôi mắt của Lâm Tâm Châu lấp lóe, "Tôi còn cảm thấy là cô cũng khá tốt!"
Cô ấy đưa tay về phía Diệp Không: "Bây giờ tôi mời cô gia nhập vào nhóm diễn tấu của tôi, dù là cô chơi loại nhạc cụ nào, tôi cũng sẽ để cô biểu diễn chính, cô đồng ý không?"
"Không đồng ý."
Không hề có nửa giây do dự, Diệp Không đã từ chối cô ta.
Diệp Không đi vòng qua cô ta rồi bỏ đi.
Lâm Tâm Châu vẫn không bỏ cuộc đuổi theo: "Tại sao lại không đồng ý? Tôi thấy cô có năng khiếu cao như vậy không vào nhóm nhạc thì thật uổng phí. Sau này tôi có thể viết nhạc theo sở thích của cô..."
"Ngoài ra, tôi cũng có thể làm bạn tốt của cô, kiểu gọi là sẽ có mặt! Cô có mâu thuẫn với ai tôi cũng sẽ đứng về phía cô!"
"Diệp Không? Không Không? Tiểu Không Không? Tôi cầu xin cô đấy! Hãy gia nhập nhóm nhạc của tôi! Cho dù cô chỉ chơi suona, tôi vẫn có thể phối hợp với cô!"
Giọng điệu của Lâm Tâm Châu ngày càng kích động, cuối cùng cô ta suýt chút nắm lấy tay áo của Diệp Không và quỳ xuống trước mặt cô.
Diệp Không mặt xám xịt dừng lại, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chân mình, người được cho là có địa vị cao trong giới này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tâm Châu không còn dáng vẻ nữ thần mang phong thái người có trí thức như vừa rồi, cô ta ngước nhìn cô một cách đáng thương, còn chớp chớp đôi mắt: "Thật ra, là tôi đã mang theo kèn suona đến, bởi vì tôi cũng nghĩ bản nhạc này rất hợp với suona, nhưng tiếc là tôi không giỏi về Suona. Cô thấy không, chúng ta ăn ý biết bao."
"..."
Lâm Tâm Châu là một cô gái rất xinh đẹp, có đường nét mềm mại và đôi mắt to. Nếu một người bình thường bị cô ta nhìn với vẻ đáng thương như vậy thì họ sẽ đầu hàng ngay lập tức.
Đáng tiếc Diệp Không lại nổi tiếng cứng cỏi ở cô nhi viện.
Cô đã không hề chớp mắt mà lặp lại: "Tôi từ chối."
Cô lạnh lùng lấy tay Lâm Tâm Châu ra rồi bước tới chỗ Lý Nhân.
Lý Nhân rất cao, Diệp Không khi đứng cũng không cao hơn anh ta bao nhiêu, nhưng ánh mắt lại tỏ thái độ như một con người đang nhìn xuống một con kiến.
"Vừa rồi anh nói tôi không chứng tỏ được chút lợi hại thì phải quỳ lạy anh để nhận lỗi phải không?"
"Bây giờ anh cảm thấy suona của tôi đủ lợi hại không?"
...
Những đường gân trên mu bàn tay của Lý Nhân nổi lên, nắm đấm siết chặt đến mức các xương ngón tay hiện rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt anh ta cực kỳ u ám, nhưng lại không thể nói được một lời.
Lâm Tâm Châu vẫn đang nhìn chăm chăm vào Diệp Không, nếu lúc này anh ta dám nói Diệp Không biểu diễn không tốt, người đầu tiên lao vào anh ta chắc chắn sẽ là Lâm Tâm Châu, thậm chí cho dù Lâm Tâm Châu không có mặt thì ở đây người khác cũng có tai nghe.
Nếu anh ta dám nói một câu "cô rất tệ" thì ngày mai chuyện anh ta thua không nổi sẽ được lan truyền khắp cả giới này.
Nhưng bắt anh ta thừa nhận Diệp Không rất lợi hại thì có đánh chết anh ta cũng không thể nói ra.
Trong bầu không khí ngày càng trở nên kỳ quặc này, Đỗ Nhược Vi nghiêng người về phía trước, cầm ly rượu lên, cười nửa miệng nói: "Tôi nói này, người mới, có phải là cô huênh hoang quá không?"
Cô ta lắc ly rượu đứng dậy, đứng phía trước mặt Lý Nhân: "Thậm chí còn chưa làm rõ được địa vị của mình ở nhà họ Diệp mà còn đến bữa tiệc của tôi để gây chuyện, cô thật sự không muốn sống ở Ngọc Châu nữa à?"
Diệp Không nhìn cô ta rồi nhìn Lý Nhân phía sau cô ta, đột nhiên bật cười.
Cô vỗ tay nói: "Chúc mừng thiểm cẩu tiên sinh, xem ra sự nghiệp thiểm cẩu của anh cũng không uổng phí, được công chúa điện hạ đứng ra bảo vệ một lần, anh có thể cố gắng theo bám đít thêm 10 năm nữa! "
Thái dương Lý Nhân giật giật, anh ta kéo Đỗ Nhược Vi ra, giơ tay lên đánh về phía Diệp Không: "Đồ nhà quê như cô đừng có quá đáng!"
Giữa tiếng kinh hô, Lý Nhân hung hăng vung tay lên đột nhiên động tác dừng lại giữa không trung.
Trước khi bàn tay anh ta xòe ra, phía trước mặt đã bị chắn ngang bởi một cây ba toong.
Sắc mặt Lý Nhân cứng đờ, quay đầu nhìn theo cây ba toong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro