Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Tin Tốt: Thiên...
2024-11-21 12:08:00
Suy đoán này đã lập tức gây xôn xao.
Ngay cả những vị khách ở gần đó nghe thấy cũng không khỏi nhìn sang.
Sảnh tiệc của nhà họ Diệp rất cao, trên trần treo một chùm đèn pha lê khổng lồ, khúc xạ hàng nghìn tia sáng, chiếu sáng toàn bộ sảnh tiệc.
Những quý bà, quý cô đeo trang sức ngọc ngà, váy áo thướt tha, những quý ông thượng lưu thắt cà vạt, đeo đồng hồ đắt đỏ đang nâng ly nói cười vui vẻ, lúc này đã bị thu hút sự chú ý bởi một câu kinh hô nhỏ, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Không.
Chỉ là những đứa con gia đình quyền quý này đã quen được người khác chú ý, nên họ không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, họ chỉ ngạc nhiên che miệng lại, hoặc khoác vào tay bạn xì xào bàn tán.
Diệp Không nghe thấy tiếng bọn họ xì xầm như tiếng ruồi muỗi vo ve ——
"Không phải chứ? Diệp Bảo Châu, cô chưa từng nói chị gái cô là người câm mà?"
"Không, chị ấy không bị câm... có lẽ là vậy. Chỉ nhút nhát thôi."
"Nhút nhát đến mức mà đến giờ này vẫn không nói tiếng nào sao? Vậy là cô ấy vẫn chưa gọi bà nội Diệp và dì Diệp được tiếng nào sao?"
"Ngay cả mẹ cũng chưa gọi sao?Thật quá đáng, không rước về thì tốt hơn."
"Các người đừng nói nữa!"
Diệp Bảo Châu vội vàng bước tới, nắm lấy tay Diệp Không, xụ mặt xuống nói với mấy người kia: "Diệp Không là chị gái ruột của tôi, là con gái ruột của cha mẹ tôi, có địa vị ngang hàng với tôi trong nhà họ Diệp! Các người trêu chọc chị ấy như vậy nữa là đang trêu chọc tôi và nhà họ Diệp!"
"Được, được, được."
Mấy người bạn của cô ta người thì xin lỗi, người thì nhún vai, lúc này Diệp Bảo Châu cũng thả lỏng vẻ mặt, cô ta quay sang nhìn Diệp Không một cách ngập ngừng, một lúc sau cô ta mới chậm rãi gọi một tiếng chị gái.
"Chị có thể nói em biết tại sao chị vẫn không nói tiếng nào không?"
Cô ta tỏ vẻ dè dặt, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Không lại đầy vẻ cao ngạo và đặc ý, như thể cô ta đang muốn rêu rao "Cô thấy rõ chưa? Đây là địa bàn của tôi!"
"Em không có ý gì khác," cô ta tiếp tục, "Chỉ là nếu chị cứ mãi không nói chuyện, cũng không chào hỏi ai thì mẹ và bà nội, còn có cha và các anh chị sắp trở về đều sẽ rất lo lắng. Nếu chị thấy sợ thì có thể luyện tập trước với em một chút."
Cô ta chỉ vào mình, nở nụ cười ngây thơ nói: "Em là Diệp Bảo Châu, là em gái của chị, bà nội và mẹ đều thích gọi em là Châu Châu, chị cũng có thể gọi em là Châu Châu."
[Nhất định không được nói chuyện!]
[Nhất định phải nhớ lấy!]
Trong đầu cô, trước miệng viện trưởng tạo thành dấu X, ánh mắt kiên quyết đến mức hung tợn.
Nhưng đuôi mắt Diệp Không đã lướt nhìn thấy Ôn Xán ở phía xa.
Anh vừa từ ban công đi vào, mọi người đi qua đều nhường đường cho anh, khuôn mặt anh đã trở lại vẻ u ám.
[Anh có chắc là chỉ cần thực hiện hôn ước, tôi sẽ có thể ở lại nhà họ Diệp không?"]
[Đương nhiên.]
Cuộc trò chuyện ngoài ban công đã che lấp dấu "X" của viện trưởng, Diệp Bảo Châu kéo kéo tay áo của cô.
"Chị, chẳng lẽ... chị thật sự không nói được sao?"
Diệp Không chậm rãi quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt của cô ta.
Cô ta tỏ vẻ mặt lo lắng, ánh mắt vừa hả hê lại độc ác.
Diệp Không nhìn cô ta, chậm rãi giơ tay lên, chạm vào tóc cô ta, nhẹ nhàng gọi: "Châu Châu."
Giọng nói ngọt ngào đến mức làm say đắm lòng người, mềm mại và trong trẻo khiến những người xung quanh sững sờ, thậm chí có người còn ngó nghiêng xung quanh, tưởng mình bị ảo giác.
Còn Diệp Bảo Châu thì hoàn toàn sửng sốt, cô ta đứng hình hai giây rồi nhếch mép cười: "Chị nói đi!"
"Cô từng gặp mẹ ruột của mình chưa? Tôi đã gặp rồi."
Ngay cả những vị khách ở gần đó nghe thấy cũng không khỏi nhìn sang.
Sảnh tiệc của nhà họ Diệp rất cao, trên trần treo một chùm đèn pha lê khổng lồ, khúc xạ hàng nghìn tia sáng, chiếu sáng toàn bộ sảnh tiệc.
Những quý bà, quý cô đeo trang sức ngọc ngà, váy áo thướt tha, những quý ông thượng lưu thắt cà vạt, đeo đồng hồ đắt đỏ đang nâng ly nói cười vui vẻ, lúc này đã bị thu hút sự chú ý bởi một câu kinh hô nhỏ, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Không.
Chỉ là những đứa con gia đình quyền quý này đã quen được người khác chú ý, nên họ không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, họ chỉ ngạc nhiên che miệng lại, hoặc khoác vào tay bạn xì xào bàn tán.
Diệp Không nghe thấy tiếng bọn họ xì xầm như tiếng ruồi muỗi vo ve ——
"Không phải chứ? Diệp Bảo Châu, cô chưa từng nói chị gái cô là người câm mà?"
"Không, chị ấy không bị câm... có lẽ là vậy. Chỉ nhút nhát thôi."
"Nhút nhát đến mức mà đến giờ này vẫn không nói tiếng nào sao? Vậy là cô ấy vẫn chưa gọi bà nội Diệp và dì Diệp được tiếng nào sao?"
"Ngay cả mẹ cũng chưa gọi sao?Thật quá đáng, không rước về thì tốt hơn."
"Các người đừng nói nữa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bảo Châu vội vàng bước tới, nắm lấy tay Diệp Không, xụ mặt xuống nói với mấy người kia: "Diệp Không là chị gái ruột của tôi, là con gái ruột của cha mẹ tôi, có địa vị ngang hàng với tôi trong nhà họ Diệp! Các người trêu chọc chị ấy như vậy nữa là đang trêu chọc tôi và nhà họ Diệp!"
"Được, được, được."
Mấy người bạn của cô ta người thì xin lỗi, người thì nhún vai, lúc này Diệp Bảo Châu cũng thả lỏng vẻ mặt, cô ta quay sang nhìn Diệp Không một cách ngập ngừng, một lúc sau cô ta mới chậm rãi gọi một tiếng chị gái.
"Chị có thể nói em biết tại sao chị vẫn không nói tiếng nào không?"
Cô ta tỏ vẻ dè dặt, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Không lại đầy vẻ cao ngạo và đặc ý, như thể cô ta đang muốn rêu rao "Cô thấy rõ chưa? Đây là địa bàn của tôi!"
"Em không có ý gì khác," cô ta tiếp tục, "Chỉ là nếu chị cứ mãi không nói chuyện, cũng không chào hỏi ai thì mẹ và bà nội, còn có cha và các anh chị sắp trở về đều sẽ rất lo lắng. Nếu chị thấy sợ thì có thể luyện tập trước với em một chút."
Cô ta chỉ vào mình, nở nụ cười ngây thơ nói: "Em là Diệp Bảo Châu, là em gái của chị, bà nội và mẹ đều thích gọi em là Châu Châu, chị cũng có thể gọi em là Châu Châu."
[Nhất định không được nói chuyện!]
[Nhất định phải nhớ lấy!]
Trong đầu cô, trước miệng viện trưởng tạo thành dấu X, ánh mắt kiên quyết đến mức hung tợn.
Nhưng đuôi mắt Diệp Không đã lướt nhìn thấy Ôn Xán ở phía xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa từ ban công đi vào, mọi người đi qua đều nhường đường cho anh, khuôn mặt anh đã trở lại vẻ u ám.
[Anh có chắc là chỉ cần thực hiện hôn ước, tôi sẽ có thể ở lại nhà họ Diệp không?"]
[Đương nhiên.]
Cuộc trò chuyện ngoài ban công đã che lấp dấu "X" của viện trưởng, Diệp Bảo Châu kéo kéo tay áo của cô.
"Chị, chẳng lẽ... chị thật sự không nói được sao?"
Diệp Không chậm rãi quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt của cô ta.
Cô ta tỏ vẻ mặt lo lắng, ánh mắt vừa hả hê lại độc ác.
Diệp Không nhìn cô ta, chậm rãi giơ tay lên, chạm vào tóc cô ta, nhẹ nhàng gọi: "Châu Châu."
Giọng nói ngọt ngào đến mức làm say đắm lòng người, mềm mại và trong trẻo khiến những người xung quanh sững sờ, thậm chí có người còn ngó nghiêng xung quanh, tưởng mình bị ảo giác.
Còn Diệp Bảo Châu thì hoàn toàn sửng sốt, cô ta đứng hình hai giây rồi nhếch mép cười: "Chị nói đi!"
"Cô từng gặp mẹ ruột của mình chưa? Tôi đã gặp rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro