Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Tôi Đã Đến Độ T...
2024-11-21 12:08:00
Câu hỏi đó đã bị Diệp Không phớt lờ một cách rất tự nhiên.
Ôn Xán không tiếp tục hỏi.
Chiếc Bentley màu đen xuyên qua các con đường trong thành phố và cuối cùng rẽ vào một con đường núi.
"Dốc Yên Kiều?"
Diệp Không đọc biển tên đường khi đi qua, sau đó nhìn con đường núi phía trước: "Nhìn thế nào cũng là núi chứ không giống con dốc nhỉ?"
"Cũng không khác lắm."
"Cái tên này thật có ý thơ, không hợp với khí chất của thành phố Ngọc Châu."
"Ồ?" Ôn Xán có chút hứng thú, "Em cảm thấy Ngọc Châu có khí chất gì?"
"Giả tạo." Diệp Không cũng chẳng kiêng nể gì khi nhận xét về thành phố: "Cốt cách lưu manh nhưng lại giả vờ phong nhã, lịch sự. Khi tôi mới đến đã đụng phải hai gã tài xế lưu manh vì kéo khách mà đánh nhau lỗ đầu."
"Còn nữa không?"
"Thật khó nói, còn phải chờ xem."
Ôn Xán bật cười.
Khi không có ai xung quanh, vẻ mặt u ám và lạnh nhạt trên mặt anh hoàn toàn bị xé bỏ như một chiếc mặt nạ, lộ ra vẻ dịu dàng vốn có.
Nhưng Diệp Không thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt đang cười của anh lại có chút ngờ vực, liệu đây có phải là một chiếc mặt nạ khác ẩn dưới vẻ u ám hay không.
Mặc dù cô chưa gặp người đàn ông này nhiều lần, nhưng dường như cô đã gặp được nhiều tính cách hoàn toàn khác nhau của anh.
Nó giống như một lớp sương mù, khiến người khác không nhìn rõ.
Ôn Xán đột nhiên nói: "Thật ra nơi này vốn không gọi là dốc Yên Kiều. Đây là cái tên được cha tôi đặt sau này."
Diệp Không quay đầu nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Xán nhắc đến gia đình mình, nhưng không biết vì sao, sương mù trên người anh không hề tan đi chút nào mà dường như càng dày đặc hơn.
Nhưng con người Diệp Không có ưu điểm lớn nhất và cũng là nhược điểm lớn nhất của cô là không có tính hiếu kỳ, nhất là đối với người khác.
Vì vậy cô chỉ "Ồ" một tiếng rồi không hỏi gì nữa.
Chiếc Bentley chạy trên đường núi gần nửa tiếng mới lên đến đỉnh núi.
Sau khi Diệp Không xuống xe thì cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nơi này lại có tên là dốc Yên Kiều.
...
Gió núi lồng lộng, nước gợn lấp lánh.
Một hồ nước như gương nằm trên đỉnh núi, có nhiều dòng chảy đan xen giữa thảm thực vật bất tận, những cây cầu gỗ dài ngắn khác nhau thấp thoáng trên dòng suối lẻ loi.
Trên đỉnh núi còn có một căn nhà gỗ lớn không có bảng hiệu, nhưng có một người đàn ông trông giống như quản lý đứng ở cửa chào đón họ.
Nhưng Ôn Xán không đi vào mà đưa Diệp Không tới một khu đất trống.
Những tấm ván gỗ dài dựng ra một nhà hàng trên không cỡ vừa, Diệp Không bước đến mép lan can, cúi đầu nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy hết cả thành phố.
"Tôi đã nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em. Thế nào? Hài lòng chứ?"
Diệp Không nhìn chằm chằm vào thành phố bên dưới.
Giữa những tòa nhà cao chót vót, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy những đám đông như kiến.
Xe cộ tấp nập trên mọi con đường, ở góc nhìn này mọi sinh vật đều bị thu nhỏ lại thành những chấm đen li ti trên bức tranh.
Và hai người họ giống như những vị thần ở trên cao bên ngoài bức tranh.
"Bảo sao ai ai cũng muốn có được quyền lực và tiền bạc, nếu mỗi ngày đều có thể đứng ở độ cao này nhìn xuống đám đông thì sẽ có cảm giác lâng lâng phải không?"
"Còn em? Em cũng muốn có nó à?"
"Nếu nói không muốn, chẳng phải sẽ khiến tôi trông quá thanh cao sao?"
Ôn Xán quay sang nhìn cô.
Tuy nói những lời như vậy nhưng trong mắt cô quả thực chẳng có chút dao động, như thể thứ cô nhìn thấy trước mắt thực sự chỉ là một bức tranh, một vật chết, không phải biểu tượng của quyền lực và tiền bạc như cô nói.
Cô thực sự không có hứng thú.
Ôn Xán nhướng mày: "Xem ra em quả thực rất thanh cao."
Diệp Không cười nói: "Có lẽ thứ tôi muốn còn khó có được hơn những thứ này rất nhiều.
Ôn Xán không tiếp tục hỏi.
Chiếc Bentley màu đen xuyên qua các con đường trong thành phố và cuối cùng rẽ vào một con đường núi.
"Dốc Yên Kiều?"
Diệp Không đọc biển tên đường khi đi qua, sau đó nhìn con đường núi phía trước: "Nhìn thế nào cũng là núi chứ không giống con dốc nhỉ?"
"Cũng không khác lắm."
"Cái tên này thật có ý thơ, không hợp với khí chất của thành phố Ngọc Châu."
"Ồ?" Ôn Xán có chút hứng thú, "Em cảm thấy Ngọc Châu có khí chất gì?"
"Giả tạo." Diệp Không cũng chẳng kiêng nể gì khi nhận xét về thành phố: "Cốt cách lưu manh nhưng lại giả vờ phong nhã, lịch sự. Khi tôi mới đến đã đụng phải hai gã tài xế lưu manh vì kéo khách mà đánh nhau lỗ đầu."
"Còn nữa không?"
"Thật khó nói, còn phải chờ xem."
Ôn Xán bật cười.
Khi không có ai xung quanh, vẻ mặt u ám và lạnh nhạt trên mặt anh hoàn toàn bị xé bỏ như một chiếc mặt nạ, lộ ra vẻ dịu dàng vốn có.
Nhưng Diệp Không thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt đang cười của anh lại có chút ngờ vực, liệu đây có phải là một chiếc mặt nạ khác ẩn dưới vẻ u ám hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cô chưa gặp người đàn ông này nhiều lần, nhưng dường như cô đã gặp được nhiều tính cách hoàn toàn khác nhau của anh.
Nó giống như một lớp sương mù, khiến người khác không nhìn rõ.
Ôn Xán đột nhiên nói: "Thật ra nơi này vốn không gọi là dốc Yên Kiều. Đây là cái tên được cha tôi đặt sau này."
Diệp Không quay đầu nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Xán nhắc đến gia đình mình, nhưng không biết vì sao, sương mù trên người anh không hề tan đi chút nào mà dường như càng dày đặc hơn.
Nhưng con người Diệp Không có ưu điểm lớn nhất và cũng là nhược điểm lớn nhất của cô là không có tính hiếu kỳ, nhất là đối với người khác.
Vì vậy cô chỉ "Ồ" một tiếng rồi không hỏi gì nữa.
Chiếc Bentley chạy trên đường núi gần nửa tiếng mới lên đến đỉnh núi.
Sau khi Diệp Không xuống xe thì cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nơi này lại có tên là dốc Yên Kiều.
...
Gió núi lồng lộng, nước gợn lấp lánh.
Một hồ nước như gương nằm trên đỉnh núi, có nhiều dòng chảy đan xen giữa thảm thực vật bất tận, những cây cầu gỗ dài ngắn khác nhau thấp thoáng trên dòng suối lẻ loi.
Trên đỉnh núi còn có một căn nhà gỗ lớn không có bảng hiệu, nhưng có một người đàn ông trông giống như quản lý đứng ở cửa chào đón họ.
Nhưng Ôn Xán không đi vào mà đưa Diệp Không tới một khu đất trống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những tấm ván gỗ dài dựng ra một nhà hàng trên không cỡ vừa, Diệp Không bước đến mép lan can, cúi đầu nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy hết cả thành phố.
"Tôi đã nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em. Thế nào? Hài lòng chứ?"
Diệp Không nhìn chằm chằm vào thành phố bên dưới.
Giữa những tòa nhà cao chót vót, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy những đám đông như kiến.
Xe cộ tấp nập trên mọi con đường, ở góc nhìn này mọi sinh vật đều bị thu nhỏ lại thành những chấm đen li ti trên bức tranh.
Và hai người họ giống như những vị thần ở trên cao bên ngoài bức tranh.
"Bảo sao ai ai cũng muốn có được quyền lực và tiền bạc, nếu mỗi ngày đều có thể đứng ở độ cao này nhìn xuống đám đông thì sẽ có cảm giác lâng lâng phải không?"
"Còn em? Em cũng muốn có nó à?"
"Nếu nói không muốn, chẳng phải sẽ khiến tôi trông quá thanh cao sao?"
Ôn Xán quay sang nhìn cô.
Tuy nói những lời như vậy nhưng trong mắt cô quả thực chẳng có chút dao động, như thể thứ cô nhìn thấy trước mắt thực sự chỉ là một bức tranh, một vật chết, không phải biểu tượng của quyền lực và tiền bạc như cô nói.
Cô thực sự không có hứng thú.
Ôn Xán nhướng mày: "Xem ra em quả thực rất thanh cao."
Diệp Không cười nói: "Có lẽ thứ tôi muốn còn khó có được hơn những thứ này rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro