Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 11
2024-11-29 00:16:55
Vì trong nhà không có việc gì, hôm nay cô sẽ tùy tiện làm vài thứ xem có thể giúp đỡ giảm bớt gánh nặng không, như vậy cô mới có thể yên tâm không làm việc nhà.
Sáng nay Văn Nham không ra đồng, anh đến đội xin sửa nhà.
Đội trưởng sản xuất Văn Khang và phó đội trưởng Quách Hữu Căn ngồi trong văn phòng than thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ buồn rầu.
Văn Nham gõ cửa, hai người nghe thấy tiếng liền vội vàng mời anh vào.
Các xã viên trong đội sản xuất không biết nhưng hai người họ đều biết rõ.
Văn Nham chắc chắn đã đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong quân đội, nếu không thì cấp trên sao lại cử người điều tra hoàn cảnh gia đình anh. Đáng tiếc là Văn Nham bị thương phải giải ngũ, nếu không thì với những chiến công của anh, anh có thể được ghi riêng vào gia phả.
Văn Khang mời anh ngồi xuống,
"Cậu đến đây có chuyện gì không?"
Văn Nham đề cập đến chuyện sửa Căn nhìn nhau, rồi vội vàng gật đầu,
"Tất nhiên là được, chúng tôi đại diện cho đội chấp thuận cho cậu."
Nhận thấy phản ứng khác thường của họ, Văn Nham không chủ động hỏi.
Khi rời khỏi đội, anh cố ý đi vòng một vòng, qua cửa sổ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi ở nhà bên nói cười vui vẻ, cánh tay kề nhau cử chỉ thân mật, thấy anh liền ngồi thẳng người trừng mắt nhìn, Văn Nham trong lòng đã hiểu rõ.
Văn Nham về nhà nấu cơm trưa trước, nhìn cảnh nhà trống trải, trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, cảm ơn số phận đã cho anh cơ hội làm lại.
Lương Hảo ở phía sau nhà mày mò đồ chơi nhỏ của mình, nguyên liệu trên tay cô rất thiếu, đập đông vá tây, nếu có thể tìm được một số nguyên liệu thì tốt rồi, xác tàu vũ trụ không thể trực tiếp tháo ra làm nguyên liệu được.
Thấy Văn Nham, Lương Hảo ngẩng đầu hỏi anh,
"Bếp năng lượng mặt trời, anh dùng không?"
Anh đã từng thấy bếp năng lượng mặt trời, lúc đầu đi làm ăn ngang qua một số làng đã thấy người dân địa phương sử dụng, chỉ là vận hành không tiện nên không được phổ biến rộng rãi.
Anh không làm giảm sự tích cực của Lương Hảo: "Anh đã nấu cơm trưa xong rồi, tạm thời không cần dùng bếp năng lượng mặt trời."
Lương Hảo vỗ trán, cô không phải là đang làm chuyện thừa sao. Trong nhà chỉ có khoai lang, nấu cơm không khó, trừ khi là người không biết dùng củi như cô thì mới cần đến bếp năng lượng mặt trời, xem ra phải tranh thủ thời gian tìm hiểu thêm về trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.
Trên đồng ruộng, anh em Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà lộ vẻ lo lắng.
"Trong nhà không còn nhiều lương thực, phải nghĩ cách thôi."
Văn Tam Hà hạ giọng: "Để Văn Khê nhân lúc không có ai lên núi xem có gà rừng, thỏ rừng không, lần trước nó không phải đã làm bẫy bắt được một ổ thỏ sao."
Văn Nhị Sơn từ từ lắc đầu: "Đồ trên núi đều là của tập thể, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao, không đáng."
Văn Tam Hà tức giận với anh trai ruột, bụng còn chưa no mà còn quan tâm đến của công của tư.
Sáng nay Văn Nham không ra đồng, anh đến đội xin sửa nhà.
Đội trưởng sản xuất Văn Khang và phó đội trưởng Quách Hữu Căn ngồi trong văn phòng than thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ buồn rầu.
Văn Nham gõ cửa, hai người nghe thấy tiếng liền vội vàng mời anh vào.
Các xã viên trong đội sản xuất không biết nhưng hai người họ đều biết rõ.
Văn Nham chắc chắn đã đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong quân đội, nếu không thì cấp trên sao lại cử người điều tra hoàn cảnh gia đình anh. Đáng tiếc là Văn Nham bị thương phải giải ngũ, nếu không thì với những chiến công của anh, anh có thể được ghi riêng vào gia phả.
Văn Khang mời anh ngồi xuống,
"Cậu đến đây có chuyện gì không?"
Văn Nham đề cập đến chuyện sửa Căn nhìn nhau, rồi vội vàng gật đầu,
"Tất nhiên là được, chúng tôi đại diện cho đội chấp thuận cho cậu."
Nhận thấy phản ứng khác thường của họ, Văn Nham không chủ động hỏi.
Khi rời khỏi đội, anh cố ý đi vòng một vòng, qua cửa sổ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi ở nhà bên nói cười vui vẻ, cánh tay kề nhau cử chỉ thân mật, thấy anh liền ngồi thẳng người trừng mắt nhìn, Văn Nham trong lòng đã hiểu rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Nham về nhà nấu cơm trưa trước, nhìn cảnh nhà trống trải, trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, cảm ơn số phận đã cho anh cơ hội làm lại.
Lương Hảo ở phía sau nhà mày mò đồ chơi nhỏ của mình, nguyên liệu trên tay cô rất thiếu, đập đông vá tây, nếu có thể tìm được một số nguyên liệu thì tốt rồi, xác tàu vũ trụ không thể trực tiếp tháo ra làm nguyên liệu được.
Thấy Văn Nham, Lương Hảo ngẩng đầu hỏi anh,
"Bếp năng lượng mặt trời, anh dùng không?"
Anh đã từng thấy bếp năng lượng mặt trời, lúc đầu đi làm ăn ngang qua một số làng đã thấy người dân địa phương sử dụng, chỉ là vận hành không tiện nên không được phổ biến rộng rãi.
Anh không làm giảm sự tích cực của Lương Hảo: "Anh đã nấu cơm trưa xong rồi, tạm thời không cần dùng bếp năng lượng mặt trời."
Lương Hảo vỗ trán, cô không phải là đang làm chuyện thừa sao. Trong nhà chỉ có khoai lang, nấu cơm không khó, trừ khi là người không biết dùng củi như cô thì mới cần đến bếp năng lượng mặt trời, xem ra phải tranh thủ thời gian tìm hiểu thêm về trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.
Trên đồng ruộng, anh em Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà lộ vẻ lo lắng.
"Trong nhà không còn nhiều lương thực, phải nghĩ cách thôi."
Văn Tam Hà hạ giọng: "Để Văn Khê nhân lúc không có ai lên núi xem có gà rừng, thỏ rừng không, lần trước nó không phải đã làm bẫy bắt được một ổ thỏ sao."
Văn Nhị Sơn từ từ lắc đầu: "Đồ trên núi đều là của tập thể, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao, không đáng."
Văn Tam Hà tức giận với anh trai ruột, bụng còn chưa no mà còn quan tâm đến của công của tư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro