Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn

Chương 17

2024-11-29 00:16:55

Thấy hai người kia cuối cùng cũng im lặng, Lương Hảo ra hiệu cho Văn Nham về nhà.

Văn Nham lạnh lùng đứng ngoài xem hết vở kịch này, càng nhìn càng thấy khó chịu với Hà Vinh Huy và Trương Tuyết Mai.

Nếu không phải một người có ác ý với Lương Hảo, một người lại nhòm ngó vợ mình thì hai người này đã không liên thủ khiến Lương Hảo sau này bị người ta ở quê nhà làm hỏng danh tiếng.

Lương Hảo đặc biệt dặn Văn Nham: "Sau này gặp họ thì không cần để ý đến, em không quen biết hai người đó."

Điều cô lo lắng nhất lúc nãy là Văn Nham sẽ phát kẹo mừng cho hai người kia.

Văn Nham đương nhiên đứng về phía cô: "Ừ, anh sẽ không tiếp xúc với họ."

Văn Khê ngồi ở cửa nhà, mặt mày bĩu ra, ấm ức. Cậu lên núi kiểm tra cái bẫy mình đặt, kết quả là không có gì. Ai ngờ vừa về đã nghe nói anh tư dẫn Lương Hảo vào thành phố, tức muốn chết.

Cậu tức giận đứng dậy định nổi trận lôi đình, Lương Hảo đưa cho cậu hai viên kẹo.

"Kẹo này ngon lắm, cho em nếm thử."

Cô thấy Văn Khê tức giận thật buồn cười, giống như một con cá nóc vậy.

Lương Hảo tưởng Văn Khê đang đợi họ về nấu cơm: "Chắc là em đói lắm rồi, chúng ta đã mua đồ ăn rồi, tối nay không phải ăn khoai lang nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Khê không còn tức giận nữa, coi như cô biết điều, để lại cho cậu hai viên kẹo.

Cậu vội vàng bóc giấy gói kẹo, nhét vào miệng, nhắm mắt thưởng thức, giống như một con cáo lười biếng.

Kẹo ngọt quá, hóa ra kẹo hoa quả của hợp tác xã lại có hương vị này.

Văn Khê từ nhỏ đã hiểu chuyện, không đòi hỏi gia đình mua đồ, cậu biết rằng mỗi một xu trong nhà đều phải dùng vào đúng chỗ.

Văn Nham về nhà, đặt cái gùi xuống, thấy trời đã đến giờ tan làm, anh ta lấy ra từ dưới cùng của cái gùi một túi gạo, khoảng năm cân.

Không có phiếu thì khó mua đồ, anh ta dựa vào trí nhớ đến chợ đen mua phiếu với giá gấp ba, gần như đã mua hết phiếu lưu hành trên chợ đen.

Anh ta không tiếc tiền, chỉ cần mua được lương thực là được.

Văn Khê nhìn thấy túi gạo thì mắt tròn xoe, trước khi nhận khoai lang, cậu và anh hai, anh ba đã đói hai ngày, nửa đêm đói quá chịu không nổi, cậu và anh ba đã ra ruộng trộm mấy bắp ngô về nhà ăn sống, không dám đốt lửa vì sợ mùi bay ra ngoài.

Nhà đã hết lương thực từ lâu, anh hai, anh ba khỏe mạnh nhưng công điểm đổi lương thực là cố định. Ba người đàn ông tiêu hao sức lực lớn, cộng thêm anh hai còn phải giúp đỡ gia đình quả phụ Mã. Lương thực căn bản không đủ ăn, mỗi tháng đều phải đói hai, ba ngày.

Không phải cậu lười không ra đồng làm việc, nếu cậu xuống ruộng kiếm công điểm thì ba người càng ăn nhiều hơn kiếm được. Cậu đang trong độ tuổi phát triển, ăn nhiều tiêu hao nhiều, không bằng lên núi xuống sông kiếm chút đồ ăn vặt về bù đắp cho gia đình.

Cậu cũng không dám quá đáng, thường chỉ bắt chim nhỏ và trứng chim, gà rừng và thỏ phải dựa vào may mắn, hơn nữa bắt được cũng không dễ xử lý, chỉ có thể luộc nước muối để ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn

Số ký tự: 0