Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 19
2024-11-29 00:16:55
Ở nông thôn, việc cho đi là một cách nói tế nhị. Hoặc là cho người ta làm con dâu nuôi, trên danh nghĩa là con gái nuôi; hoặc là đưa đến nơi xa lạ rồi bỏ rơi.
Văn Nhị Sơn trong lòng đắng chát, nhà cũng không có nhiều gạo nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ hòa ái.
"Yên tâm, chú sẽ nghĩ cách, sẽ không để bà nội cháu cho cháu đi, cháu về trước đi."
Văn Tam Hà như một cơn gió chạy về nhà vào bếp cầm gáo múc một gáo nước từ trong chum nước "ừng ực" đổ vào bụng.
Lương Hảo nhìn mà há hốc mồm.
Cô nhắc nhở: "Nước sống sẽ có vi khuẩn, cẩn thận đau bụng."
Văn Tam Hà ợ một cái, cười ngây ngô với em dâu:
"Không sao, từ nhỏ đã uống nước giếng, sạch lắm."
Văn Nham không biết từ đâu xuất hiện: "Anh Ba, anh về nhà không rửa tay đã uống nước lạnh lau miệng, cẩn thận tiêu chảy."
Văn Tam Hà ngượng ngùng gãi gãi gáy cười nói:
"Các người một người một vẻ, lần sau anh sẽ chú ý."
Văn Khê đứng ở cửa ngóng đông ngóng tây, mãi không thấy bóng dáng anh hai, cậu sắp nhịn không được sự vui mừng rồi.
Cậu đành chạy vào bếp hỏi anh ba: "Anh Hai sao vẫn chưa về?"
Văn Tam Hà nghĩ đến là tức,
"Anh Hai bị con gái quả phụ Mã gọi lại, không biết lại có chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì."
Lương Hảo vẻ mặt tò mò hóng hớt, Văn Nham nhét cho cô một nắm lạc rang.
Văn Khê lập tức chán nản, thôi thì không nói cho anh hai biết nữa, tránh cho anh hai lại mềm lòng giúp đỡ nhà quả phụ Mã.
Văn Nham chủ động hỏi: " Quả phụ Mã là ai? Có quan hệ gì với anh Hai?"
Lương Hảo giả vờ không hứng thú nhưng tai thì dựng đứng, cô chia một nửa lạc rang cho Văn Khê, thấy nước miếng cậu sắp nhỏ xuống tay mình rồi.
Văn Tam Hà tức tối: "Người tình của anh Hai chứ còn ai, em nói chứ đúng là con đỉa, chỉ biết bám trên người anh Hai hút máu, có kéo cũng không kéo ra."
Văn Khê ở bên cạnh "Rôm rốp" cắn lạc rang, Văn Tam Hà giật mấy hạt trên tay cậu nhét vào miệng, vừa nhả vỏ vừa tiếp tục nói,
"Quả phụ Mã nắm thóp được anh Hai, bên đó giống như một gia đình khác của anh ấy vậy. Anh Hai đem hết số lương thực tiết kiệm được cho quả phụ Mã, nuôi cả nhà cô ta. Nếu cô ta trở thành chị dâu hai thì chúng ta cũng không nói gì, đằng này cứ dây dưa với anh Hai, ba năm rồi vẫn không chịu tái giá."
Văn Nham cau mày: "Tại sao cô ta không chịu tái giá?"
"Cách đây mấy năm chồng quả phụ Mã mất, trong nhà còn lại hai đứa con và mẹ chồng. Tiếng tăm cô ta không tốt lắm, trong toàn đội chỉ có anh Hai chịu cưới cô ta. Tuy rằng điều kiện nhà ta kém nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhà cô ta. Mỗi năm cô ta đều có lý do mới, dù sao cũng không muốn tái giá nhưng vẫn bám lấy anh Hai để hút máu."
Văn Nhị Sơn trong lòng đắng chát, nhà cũng không có nhiều gạo nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ hòa ái.
"Yên tâm, chú sẽ nghĩ cách, sẽ không để bà nội cháu cho cháu đi, cháu về trước đi."
Văn Tam Hà như một cơn gió chạy về nhà vào bếp cầm gáo múc một gáo nước từ trong chum nước "ừng ực" đổ vào bụng.
Lương Hảo nhìn mà há hốc mồm.
Cô nhắc nhở: "Nước sống sẽ có vi khuẩn, cẩn thận đau bụng."
Văn Tam Hà ợ một cái, cười ngây ngô với em dâu:
"Không sao, từ nhỏ đã uống nước giếng, sạch lắm."
Văn Nham không biết từ đâu xuất hiện: "Anh Ba, anh về nhà không rửa tay đã uống nước lạnh lau miệng, cẩn thận tiêu chảy."
Văn Tam Hà ngượng ngùng gãi gãi gáy cười nói:
"Các người một người một vẻ, lần sau anh sẽ chú ý."
Văn Khê đứng ở cửa ngóng đông ngóng tây, mãi không thấy bóng dáng anh hai, cậu sắp nhịn không được sự vui mừng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu đành chạy vào bếp hỏi anh ba: "Anh Hai sao vẫn chưa về?"
Văn Tam Hà nghĩ đến là tức,
"Anh Hai bị con gái quả phụ Mã gọi lại, không biết lại có chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì."
Lương Hảo vẻ mặt tò mò hóng hớt, Văn Nham nhét cho cô một nắm lạc rang.
Văn Khê lập tức chán nản, thôi thì không nói cho anh hai biết nữa, tránh cho anh hai lại mềm lòng giúp đỡ nhà quả phụ Mã.
Văn Nham chủ động hỏi: " Quả phụ Mã là ai? Có quan hệ gì với anh Hai?"
Lương Hảo giả vờ không hứng thú nhưng tai thì dựng đứng, cô chia một nửa lạc rang cho Văn Khê, thấy nước miếng cậu sắp nhỏ xuống tay mình rồi.
Văn Tam Hà tức tối: "Người tình của anh Hai chứ còn ai, em nói chứ đúng là con đỉa, chỉ biết bám trên người anh Hai hút máu, có kéo cũng không kéo ra."
Văn Khê ở bên cạnh "Rôm rốp" cắn lạc rang, Văn Tam Hà giật mấy hạt trên tay cậu nhét vào miệng, vừa nhả vỏ vừa tiếp tục nói,
"Quả phụ Mã nắm thóp được anh Hai, bên đó giống như một gia đình khác của anh ấy vậy. Anh Hai đem hết số lương thực tiết kiệm được cho quả phụ Mã, nuôi cả nhà cô ta. Nếu cô ta trở thành chị dâu hai thì chúng ta cũng không nói gì, đằng này cứ dây dưa với anh Hai, ba năm rồi vẫn không chịu tái giá."
Văn Nham cau mày: "Tại sao cô ta không chịu tái giá?"
"Cách đây mấy năm chồng quả phụ Mã mất, trong nhà còn lại hai đứa con và mẹ chồng. Tiếng tăm cô ta không tốt lắm, trong toàn đội chỉ có anh Hai chịu cưới cô ta. Tuy rằng điều kiện nhà ta kém nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhà cô ta. Mỗi năm cô ta đều có lý do mới, dù sao cũng không muốn tái giá nhưng vẫn bám lấy anh Hai để hút máu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro