Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 23
2024-11-29 00:16:55
Hai đại đội bên cạnh, một đại đội có nhà máy gạch, một đại đội dựa vào cảng, đều có các ngành nghề tập thể riêng, không lo ăn uống còn có thể để xã viên kiếm thêm tiền sinh hoạt.
Đại đội Xuân Phong của họ chẳng có gì, bị mấy cái ao chiếm mất đất, cho dù lấp ao đi thì cũng chỉ được thêm mấy mẫu đất, trồng trọt vẫn không đủ ăn.
Văn Khang nói xong tình hình khó khăn hiện tại, muốn Văn Nham giúp nghĩ cách. Dù sao Văn Nham cũng đã từng trải, biết đâu lại có cách.
Văn Nham lục lại trí nhớ trong đầu. Đời trước sau khi cải cách mở cửa, đại đội Xuân Phong đổi thành ủy ban thôn, đại đội bên cạnh có một nhà máy gạch ngói xi măng, là thôn khá giả nổi tiếng gần xa, còn phố gần cảng thì hưởng lợi từ sự phát triển, đầu thế kỷ mới trực tiếp từ trấn lên thành phố cấp huyện.
Ngược lại, thôn của họ lại im hơi lặng tiếng, ở vùng phát triển thì bình thường nhưng so với các vùng nông thôn lạc hậu thì lại phát triển hơn nhiều.
Lúc đầu Văn Nham cũng từng nghĩ đến chuyện đầu tư cho quê nhà, chỉ là kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đã phát hiện ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa. Ung thư bình thường đều có thời gian đệm, không chết ngay, bệnh viện có thời gian cấp cứu. Anh năm nào cũng đi khám sức khỏe và có bác sĩ riêng nhưng cơ thể không có dấu hiệu báo trước mà trực tiếp phát hiện ra giai đoạn cuối, các chuyên gia phân tích có thể là do hồi trẻ anh bị thương ở chân không xử lý tốt nên khiến bệnh biến chuyển nhanh.
Đại đội của họ cũng có lợi thế, cách thành phố chỉ ba giờ đi xe, đây là thời gian đi ô tô, tương lai thông xe cao tốc thì chỉ mất một giờ.
Đại đội Xuân Phong không thích hợp để sản xuất lương thực. Diện tích đất ngập nước, hồ ao lớn, đất canh tác ít, tương lai sản lượng lúa gạo tăng lên thì chắc chắn nhà nào cũng đủ ăn nhưng hiện tại nếu chỉ trông vào trồng trọt thì chắc chắn vẫn phải nghèo thêm mấy năm nữa.
Anh thận trọng hỏi trước: "Chú Văn, chú Căn, hai chú đến đại đội thì những người khác có biết không?"
Xem ra có hy vọng, Văn Khang vội vàng gật đầu: "Biết chứ, trừ những thanh niên trí thức về quê không biết, còn những người trong đại đội chúng ta, kể cả mấy đội trưởng nhỏ đều biết tình hình, ai mà chẳng muốn sống tốt, chỉ là sợ nghèo thôi."
Quách Hữu Căn liếc nhìn hai anh em họ Văn ở cửa, chậm rãi nói: "Nói ra thì lão Văn với các anh cũng coi như là họ hàng xa. Tình hình nhà anh tuy có kém nhưng đều là đàn ông khỏe mạnh, một người ăn no cả nhà không lo. Trong đại đội không biết còn bao nhiêu nhà còn khó khăn hơn nhà anh, tôi với lão Văn và các đội trưởng sản xuất khác cả đêm không ngủ được."
Ý tứ trong lời nói của ông ta là đội trưởng Văn và nhà họ Văn có quan hệ họ hàng, thuộc cùng một tông tộc. Mặc dù Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà sống không ra sao ở trong làng nhưng điều kiện sống cũng đã được coi là trung bình rồi.
Đại đội Xuân Phong của họ chẳng có gì, bị mấy cái ao chiếm mất đất, cho dù lấp ao đi thì cũng chỉ được thêm mấy mẫu đất, trồng trọt vẫn không đủ ăn.
Văn Khang nói xong tình hình khó khăn hiện tại, muốn Văn Nham giúp nghĩ cách. Dù sao Văn Nham cũng đã từng trải, biết đâu lại có cách.
Văn Nham lục lại trí nhớ trong đầu. Đời trước sau khi cải cách mở cửa, đại đội Xuân Phong đổi thành ủy ban thôn, đại đội bên cạnh có một nhà máy gạch ngói xi măng, là thôn khá giả nổi tiếng gần xa, còn phố gần cảng thì hưởng lợi từ sự phát triển, đầu thế kỷ mới trực tiếp từ trấn lên thành phố cấp huyện.
Ngược lại, thôn của họ lại im hơi lặng tiếng, ở vùng phát triển thì bình thường nhưng so với các vùng nông thôn lạc hậu thì lại phát triển hơn nhiều.
Lúc đầu Văn Nham cũng từng nghĩ đến chuyện đầu tư cho quê nhà, chỉ là kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đã phát hiện ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa. Ung thư bình thường đều có thời gian đệm, không chết ngay, bệnh viện có thời gian cấp cứu. Anh năm nào cũng đi khám sức khỏe và có bác sĩ riêng nhưng cơ thể không có dấu hiệu báo trước mà trực tiếp phát hiện ra giai đoạn cuối, các chuyên gia phân tích có thể là do hồi trẻ anh bị thương ở chân không xử lý tốt nên khiến bệnh biến chuyển nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội của họ cũng có lợi thế, cách thành phố chỉ ba giờ đi xe, đây là thời gian đi ô tô, tương lai thông xe cao tốc thì chỉ mất một giờ.
Đại đội Xuân Phong không thích hợp để sản xuất lương thực. Diện tích đất ngập nước, hồ ao lớn, đất canh tác ít, tương lai sản lượng lúa gạo tăng lên thì chắc chắn nhà nào cũng đủ ăn nhưng hiện tại nếu chỉ trông vào trồng trọt thì chắc chắn vẫn phải nghèo thêm mấy năm nữa.
Anh thận trọng hỏi trước: "Chú Văn, chú Căn, hai chú đến đại đội thì những người khác có biết không?"
Xem ra có hy vọng, Văn Khang vội vàng gật đầu: "Biết chứ, trừ những thanh niên trí thức về quê không biết, còn những người trong đại đội chúng ta, kể cả mấy đội trưởng nhỏ đều biết tình hình, ai mà chẳng muốn sống tốt, chỉ là sợ nghèo thôi."
Quách Hữu Căn liếc nhìn hai anh em họ Văn ở cửa, chậm rãi nói: "Nói ra thì lão Văn với các anh cũng coi như là họ hàng xa. Tình hình nhà anh tuy có kém nhưng đều là đàn ông khỏe mạnh, một người ăn no cả nhà không lo. Trong đại đội không biết còn bao nhiêu nhà còn khó khăn hơn nhà anh, tôi với lão Văn và các đội trưởng sản xuất khác cả đêm không ngủ được."
Ý tứ trong lời nói của ông ta là đội trưởng Văn và nhà họ Văn có quan hệ họ hàng, thuộc cùng một tông tộc. Mặc dù Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà sống không ra sao ở trong làng nhưng điều kiện sống cũng đã được coi là trung bình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro