Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 27
2024-11-29 00:16:55
"Giúp em cũng là gián tiếp giúp anh, anh cũng không thích xe bò, không những chậm mà còn xóc. Nếu em làm được xe điện, sau này chúng ta vào thành phố đến bãi phế liệu sẽ rất tiện."
"Nếu huyện không thu mua cá tôm của đội chúng ta, đến lúc đó sẽ cần xe ba bánh của em giúp đỡ, xã viên trong đội sẽ nhớ ơn em."
Anh muốn giúp cô tạo dựng hình ảnh tích cực trước. Kiếp trước cô không thích giao lưu bên ngoài nên mới bị Trương Tuyết Mai nhân cơ hội tung tin đồn. Còn anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của đội, tan làm chỉ biết đi một mình nên càng không biết gia đình mình bị đồn thổi những lời đồn xấu xa, đến khi anh biết thì đã bỏ lỡ cơ hội thanh minh tốt nhất.
Chính chủ không ra mặt giải thích, người khác sẽ mặc định tin đồn là thật, lâu dần người trong đội không ai ưa Lương Hảo.
Đội thông báo toàn thể xã viên họp, mỗi nhà cử một đại diện.
Ăn tối xong, phụ nữ và trẻ con rảnh rỗi đều đi theo nghe nội dung họp.
Đội trưởng chưa đến, phụ nữ tụ tập lại thì thầm, tiếp tục nói chuyện phiếm còn dang dở ở ngoài đồng.
"Đã kết hôn bao nhiêu ngày rồi, sao vợ Văn Nham vẫn chưa đi làm, các chị nói xem cả ngày cô ta ở nhà làm gì?"
"Tôi đã gặp một lần, ngày thứ hai sau khi kết hôn, hai người họ vào thành phố, mua đầy một gùi đồ, gùi cũng là mới mua!"
"Chậc chậc chậc, bảo sao Văn Nham lại được săn đón. Chỉ riêng những năm đi lính chắc chắn anh ta đã tiết kiệm được không ít tiền, ngoài việc chân bị tật thì không chê vào đâu được."
Có người chua ngoa nói: "Lương Hảo thật may mắn, nếu cuối tháng này cô ta vẫn không đi làm, tôi đoán sau này cũng không cần ra ngoài kiếm công điểm, ba người đàn ông trong nhà đi làm thì cần gì cô ta phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa."
Có người lắc đầu không tán thành: "Đàn ông nhiều thì có ích gì, tiêu cũng nhiều chứ, khẩu phần ăn của một người đàn ông bằng khẩu phần ăn của ba người trong gia đình. Chỉ cần Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà thắt lưng buộc bụng tiết kiệm, rồi đuổi Văn Khê đi thì làm sao không cưới được vợ."
"Lời này không đúng, đâu phải là không cưới được vợ, người để mắt đến hai anh em nhà họ Văn nhiều lắm, chỉ là hai người họ không muốn làm rể."
"Người ta có tay có chân, một mình ăn no cả nhà không lo, sao lại nghĩ quẩn đi làm rể, rể còn không bằng con dâu lấy chồng xa."
Trong lúc phụ nữ đang tán gẫu, đội trưởng đến.
Văn Khang hắng giọng: "Hôm nay họp để thông báo một việc, ngày kia xã viên không làm việc đồng áng, tiếp theo có việc quan trọng."
Lương Hảo và Văn Nham không đi họp, không ai hiểu rõ nội dung cuộc họp hơn hai người họ.
Người chủ gia đình là Văn Nhị Sơn, Văn Tam Hà và Văn Khê rảnh rỗi không có việc gì làm đều đi nghe.
Trên bãi đất trống sau nhà, Lương Hảo đang loạng choạng đạp xe.
"Anh đừng buông tay, đợi em đạp vững rồi hãy buông."
"Nếu huyện không thu mua cá tôm của đội chúng ta, đến lúc đó sẽ cần xe ba bánh của em giúp đỡ, xã viên trong đội sẽ nhớ ơn em."
Anh muốn giúp cô tạo dựng hình ảnh tích cực trước. Kiếp trước cô không thích giao lưu bên ngoài nên mới bị Trương Tuyết Mai nhân cơ hội tung tin đồn. Còn anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của đội, tan làm chỉ biết đi một mình nên càng không biết gia đình mình bị đồn thổi những lời đồn xấu xa, đến khi anh biết thì đã bỏ lỡ cơ hội thanh minh tốt nhất.
Chính chủ không ra mặt giải thích, người khác sẽ mặc định tin đồn là thật, lâu dần người trong đội không ai ưa Lương Hảo.
Đội thông báo toàn thể xã viên họp, mỗi nhà cử một đại diện.
Ăn tối xong, phụ nữ và trẻ con rảnh rỗi đều đi theo nghe nội dung họp.
Đội trưởng chưa đến, phụ nữ tụ tập lại thì thầm, tiếp tục nói chuyện phiếm còn dang dở ở ngoài đồng.
"Đã kết hôn bao nhiêu ngày rồi, sao vợ Văn Nham vẫn chưa đi làm, các chị nói xem cả ngày cô ta ở nhà làm gì?"
"Tôi đã gặp một lần, ngày thứ hai sau khi kết hôn, hai người họ vào thành phố, mua đầy một gùi đồ, gùi cũng là mới mua!"
"Chậc chậc chậc, bảo sao Văn Nham lại được săn đón. Chỉ riêng những năm đi lính chắc chắn anh ta đã tiết kiệm được không ít tiền, ngoài việc chân bị tật thì không chê vào đâu được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người chua ngoa nói: "Lương Hảo thật may mắn, nếu cuối tháng này cô ta vẫn không đi làm, tôi đoán sau này cũng không cần ra ngoài kiếm công điểm, ba người đàn ông trong nhà đi làm thì cần gì cô ta phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa."
Có người lắc đầu không tán thành: "Đàn ông nhiều thì có ích gì, tiêu cũng nhiều chứ, khẩu phần ăn của một người đàn ông bằng khẩu phần ăn của ba người trong gia đình. Chỉ cần Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà thắt lưng buộc bụng tiết kiệm, rồi đuổi Văn Khê đi thì làm sao không cưới được vợ."
"Lời này không đúng, đâu phải là không cưới được vợ, người để mắt đến hai anh em nhà họ Văn nhiều lắm, chỉ là hai người họ không muốn làm rể."
"Người ta có tay có chân, một mình ăn no cả nhà không lo, sao lại nghĩ quẩn đi làm rể, rể còn không bằng con dâu lấy chồng xa."
Trong lúc phụ nữ đang tán gẫu, đội trưởng đến.
Văn Khang hắng giọng: "Hôm nay họp để thông báo một việc, ngày kia xã viên không làm việc đồng áng, tiếp theo có việc quan trọng."
Lương Hảo và Văn Nham không đi họp, không ai hiểu rõ nội dung cuộc họp hơn hai người họ.
Người chủ gia đình là Văn Nhị Sơn, Văn Tam Hà và Văn Khê rảnh rỗi không có việc gì làm đều đi nghe.
Trên bãi đất trống sau nhà, Lương Hảo đang loạng choạng đạp xe.
"Anh đừng buông tay, đợi em đạp vững rồi hãy buông."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro