Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 36
2024-11-29 00:16:55
Lương Hảo nhảy xuống từ ghế sau, hôm nay may mắn tìm được không ít đồ tốt.
Một câu nói của cô dập tắt sự mong đợi của Văn Khê: "Tất nhiên là phải đến bãi phế liệu rồi, đó là một nơi tốt."
Văn Khê nhìn về phía anh tư, Văn Nham đẩy xe vào cửa,
"Đến bãi phế liệu không có gì đáng xấu hổ, em đừng để ý người khác nói gì."
Lương Hảo chỉ vào chiếc xe đạp: "Chiếc xe này là từ bãi phế liệu mang về, lắp ráp từ những mảnh vụn bỏ đi đấy."
Văn Khê mặt đầy vẻ không tin, đi theo,
"Anh tư, thật vậy sao?"
Văn Nham không ngoảnh lại: "Lương Hảo không lừa em đâu."
Lương Hảo bất lực giơ tay với cậu: "Chị nói thật mà em không tin."
Văn Khê vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi, một đống sắt vụn thì làm sao có thể tạo ra được một chiếc xe đạp.
Gần đây, đồ ăn của nhà họ Văn tăng lên đáng kể, Văn Nhị Sơn cẩn thận lấy ra hai quả trứng luộc mà mình đã để dành.
Đây là bữa sáng hôm qua và hôm kia của anh ta, anh ta cố tình để dành cho con của quả phụ Mã.
Văn Tam Hà giả vờ không nhìn thấy hành động của anh trai, Văn Khê ngồi không yên.
Cậu chạy đi mách: "Anh tư, anh hai lại để dành trứng cho người khác."
Văn Nham trầm ngâm một lúc: "Em hỏi anh hai xem ý anh ấy thế nào, nếu đối phương đồng ý thì sớm giải quyết chuyện này đi, chúng ta sẽ có chị dâu hai."
Văn Khê bĩu môi, cậu không muốn quả phụ Mã gả vào nhà mình, cậu ghét Mã Hữu Tài và Mã Ái Đệ.
"Anh hai, anh tư hỏi anh khi nào thì nói chuyện cưới xin."
Văn Nhị Sơn là một người đàn ông to lớn nhưng lại rất hay ngượng ngùng: " Quả phụ Mã nói sẽ chuẩn bị tư tưởng cho mẹ chồng, biết đâu lại thành."
Văn Khê chỉ thấy trời sắp sập. Một người đáng ghét như Mã Hữu Tài mà lại trở thành người một nhà với cậu, đến lúc đó anh hai chắc chắn sẽ thiên vị con trai, cậu em trai này ở nhà còn có địa vị gì nữa.
Ban ngày trong nhà chỉ có Lương Hảo, Văn Khê tức giận chạy đến ngồi xổm bên cạnh cô.
Lương Hảo giả vờ không thấy, Văn Khê càng tức hơn.
"Có phải chị là chị dâu không vậy, em đang tức giận, chị còn không hỏi em tại sao tức giận!"
Lương Hảo ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Em đang tức giận sao?"
Văn Khê sắp tức nổ tung, mặt cậu phồng lên như cá nóc, một mạch nói hết suy nghĩ của mình ra.
"Mã Hữu Tài sau lưng chửi em là đồ con hoang không cha không mẹ, trước mặt anh hai thì lại giả vờ đáng thương đáng thương như thể em bắt nạt nó vậy, em ghét nó như vậy, em không muốn trở thành người một nhà với nó."
Lương Hảo phụ họa: "Chị cũng không thích loại người như vậy, tại sao em không nói thẳng với anh hai?"
Văn Khê biểu cảm hơi không tự nhiên: "Trước đây em có tiền án, anh hai sẽ không tin lời em, Mã Hữu Tài rất biết giả vờ."
Lương Hảo bất lực giơ tay: "Theo lời em nói thì anh hai rất thích quả phụ Mã, cho dù anh ấy biết Mã Hữu Tài không tốt cũng sẽ bao dung cho khuyết điểm của cậu ta."
Một câu nói của cô dập tắt sự mong đợi của Văn Khê: "Tất nhiên là phải đến bãi phế liệu rồi, đó là một nơi tốt."
Văn Khê nhìn về phía anh tư, Văn Nham đẩy xe vào cửa,
"Đến bãi phế liệu không có gì đáng xấu hổ, em đừng để ý người khác nói gì."
Lương Hảo chỉ vào chiếc xe đạp: "Chiếc xe này là từ bãi phế liệu mang về, lắp ráp từ những mảnh vụn bỏ đi đấy."
Văn Khê mặt đầy vẻ không tin, đi theo,
"Anh tư, thật vậy sao?"
Văn Nham không ngoảnh lại: "Lương Hảo không lừa em đâu."
Lương Hảo bất lực giơ tay với cậu: "Chị nói thật mà em không tin."
Văn Khê vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi, một đống sắt vụn thì làm sao có thể tạo ra được một chiếc xe đạp.
Gần đây, đồ ăn của nhà họ Văn tăng lên đáng kể, Văn Nhị Sơn cẩn thận lấy ra hai quả trứng luộc mà mình đã để dành.
Đây là bữa sáng hôm qua và hôm kia của anh ta, anh ta cố tình để dành cho con của quả phụ Mã.
Văn Tam Hà giả vờ không nhìn thấy hành động của anh trai, Văn Khê ngồi không yên.
Cậu chạy đi mách: "Anh tư, anh hai lại để dành trứng cho người khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Nham trầm ngâm một lúc: "Em hỏi anh hai xem ý anh ấy thế nào, nếu đối phương đồng ý thì sớm giải quyết chuyện này đi, chúng ta sẽ có chị dâu hai."
Văn Khê bĩu môi, cậu không muốn quả phụ Mã gả vào nhà mình, cậu ghét Mã Hữu Tài và Mã Ái Đệ.
"Anh hai, anh tư hỏi anh khi nào thì nói chuyện cưới xin."
Văn Nhị Sơn là một người đàn ông to lớn nhưng lại rất hay ngượng ngùng: " Quả phụ Mã nói sẽ chuẩn bị tư tưởng cho mẹ chồng, biết đâu lại thành."
Văn Khê chỉ thấy trời sắp sập. Một người đáng ghét như Mã Hữu Tài mà lại trở thành người một nhà với cậu, đến lúc đó anh hai chắc chắn sẽ thiên vị con trai, cậu em trai này ở nhà còn có địa vị gì nữa.
Ban ngày trong nhà chỉ có Lương Hảo, Văn Khê tức giận chạy đến ngồi xổm bên cạnh cô.
Lương Hảo giả vờ không thấy, Văn Khê càng tức hơn.
"Có phải chị là chị dâu không vậy, em đang tức giận, chị còn không hỏi em tại sao tức giận!"
Lương Hảo ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Em đang tức giận sao?"
Văn Khê sắp tức nổ tung, mặt cậu phồng lên như cá nóc, một mạch nói hết suy nghĩ của mình ra.
"Mã Hữu Tài sau lưng chửi em là đồ con hoang không cha không mẹ, trước mặt anh hai thì lại giả vờ đáng thương đáng thương như thể em bắt nạt nó vậy, em ghét nó như vậy, em không muốn trở thành người một nhà với nó."
Lương Hảo phụ họa: "Chị cũng không thích loại người như vậy, tại sao em không nói thẳng với anh hai?"
Văn Khê biểu cảm hơi không tự nhiên: "Trước đây em có tiền án, anh hai sẽ không tin lời em, Mã Hữu Tài rất biết giả vờ."
Lương Hảo bất lực giơ tay: "Theo lời em nói thì anh hai rất thích quả phụ Mã, cho dù anh ấy biết Mã Hữu Tài không tốt cũng sẽ bao dung cho khuyết điểm của cậu ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro