Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 45
2024-11-29 00:16:55
Quả phụ Mã xoa bụng cho con trai: "Được hời còn khoe mẽ, hai cái đùi gà đều bị con ăn hết thì làm sao mà không căng được."
"Mẹ ơi, bao giờ mẹ mới lấy chồng vậy? Con muốn bữa nào cũng được ăn thịt."
Quả phụ Mã ngân nga hát: "Đẹp mặt lắm, bữa nào cũng được ăn thịt thì phải là nhà nào chứ."
Mã Hữu Tài lớn tiếng la: "Gã què có tiền mà, con nghe người ta nói, mỗi tháng anh ta đi lính được mấy chục đồng, anh ta đi lính nhiều năm như vậy, chắc chắn có rất nhiều tiền."
Quả phụ Mã không hề tức giận: "Con nghe ai nói vậy, lời này có thật không?" Nếu là thật thì cô ta càng có thể thuyết phục được mẹ chồng.
Mã quả phụ cảm thấy chuyện của cô và Văn Nhị Sơn đã chắc chắn nên ngay cả việc làm màu cô cũng không muốn làm nữa. Văn Nhị Sơn theo đuổi cô chỉnh chỉnh ba năm, thật ra lòng cô không phải sắt đá, trong lòng cô đã sớm hướng về người đàn ông này. Chỉ là vì con cái nên phải thử thách anh ta nhiều hơn, nếu không sau khi cô chết, cô không thể đối mặt với chồng cũ.
Mã Hữu Tài cởi giày trèo lên giường ngủ: "Bọn đàn bà trong đội mỗi ngày đều ngồi dưới gốc cây nói, còn nói thằng què cưới vợ cho nhà vợ 10 tờ Đại Đoàn Kết tiền sính lễ."
Quả phụ Mã thầm kinh ngạc, 10 tờ Đại Đoàn Kết à, chẳng trách thằng què cưới được cô gái vàng ngọc như hoa như ngọc, nếu con gái cô ta được để mắt tới thì tốt biết mấy.
Ngay sau đó cô lại thầm mừng, đợi cô cưới Văn Nhị Sơn thì sẽ được năm tờ Đại Đoàn Kết tiền sính lễ, cô không tham lam như Lương Hảo.
Mã Ái Đệ ngủ chung phòng với bà nội, vừa mơ màng ngủ thì bị bà véo một cái đau điếng.
"Tối ăn gì ngon thế?"
Mã Ái Đệ khóc lóc kể lại,bà Mã thèm đến mức nuốt nước bọt.
"Hữu Tài thật có tiền đồ, đúng là cháu đích tôn của nhà họ Mã."
Văn Nhị Sơn khoanh tay cúi đầu định đi về nhà, xong một hồi suy nghĩ anh vòng lại nhà quả phụ Mã từ phía sau. Bình thường anh đều gõ cửa sổ để liên lạc, không dễ bị người khác nhìn thấy.
Anh vốn định nói với cô là tuần sau đội phát lương, anh sẽ không đưa khoai lang cho nhà cô nữa. Kết quả nghe được cuộc đối thoại giữa quả phụ Mã và con trai, anh làm sao không hiểu rằng mình bị coi là thằng ngốc.
Anh chịu thiệt không sao nhưng không ai được nhòm ngó đến túi tiền của em Tư, đó là tiền xương máu mà em Tư đổi bằng mạng sống.
Văn Nhị Sơn buồn bã về nhà, hiếm khi trong sân thắp đèn dầu, mọi người đều chưa vào nhà ngủ.
Văn Khê vui mừng khôn xiết, khóe miệng không thể kìm nén được.
Mã Hữu Tài có lợi hại thế nào thì cũng không đấu lại được Lương Hảo. Bây giờ cậu càng nhìn Lương Hảo càng thấy vừa mắt, cô có thể khiến Mã Hữu Tài phải ăn quả đắng.
Văn Nhị Sơn gãi gãi gáy: "Sao mọi người chưa ngủ thế?"
"Anh Hai, chúng em muốn nói chuyện với anh."
Văn Nhị Sơn cười khổ: "Anh hiểu ý mọi người, mọi người yên tâm, anh sẽ không thành đôi với cô ta."
"Mẹ ơi, bao giờ mẹ mới lấy chồng vậy? Con muốn bữa nào cũng được ăn thịt."
Quả phụ Mã ngân nga hát: "Đẹp mặt lắm, bữa nào cũng được ăn thịt thì phải là nhà nào chứ."
Mã Hữu Tài lớn tiếng la: "Gã què có tiền mà, con nghe người ta nói, mỗi tháng anh ta đi lính được mấy chục đồng, anh ta đi lính nhiều năm như vậy, chắc chắn có rất nhiều tiền."
Quả phụ Mã không hề tức giận: "Con nghe ai nói vậy, lời này có thật không?" Nếu là thật thì cô ta càng có thể thuyết phục được mẹ chồng.
Mã quả phụ cảm thấy chuyện của cô và Văn Nhị Sơn đã chắc chắn nên ngay cả việc làm màu cô cũng không muốn làm nữa. Văn Nhị Sơn theo đuổi cô chỉnh chỉnh ba năm, thật ra lòng cô không phải sắt đá, trong lòng cô đã sớm hướng về người đàn ông này. Chỉ là vì con cái nên phải thử thách anh ta nhiều hơn, nếu không sau khi cô chết, cô không thể đối mặt với chồng cũ.
Mã Hữu Tài cởi giày trèo lên giường ngủ: "Bọn đàn bà trong đội mỗi ngày đều ngồi dưới gốc cây nói, còn nói thằng què cưới vợ cho nhà vợ 10 tờ Đại Đoàn Kết tiền sính lễ."
Quả phụ Mã thầm kinh ngạc, 10 tờ Đại Đoàn Kết à, chẳng trách thằng què cưới được cô gái vàng ngọc như hoa như ngọc, nếu con gái cô ta được để mắt tới thì tốt biết mấy.
Ngay sau đó cô lại thầm mừng, đợi cô cưới Văn Nhị Sơn thì sẽ được năm tờ Đại Đoàn Kết tiền sính lễ, cô không tham lam như Lương Hảo.
Mã Ái Đệ ngủ chung phòng với bà nội, vừa mơ màng ngủ thì bị bà véo một cái đau điếng.
"Tối ăn gì ngon thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Ái Đệ khóc lóc kể lại,bà Mã thèm đến mức nuốt nước bọt.
"Hữu Tài thật có tiền đồ, đúng là cháu đích tôn của nhà họ Mã."
Văn Nhị Sơn khoanh tay cúi đầu định đi về nhà, xong một hồi suy nghĩ anh vòng lại nhà quả phụ Mã từ phía sau. Bình thường anh đều gõ cửa sổ để liên lạc, không dễ bị người khác nhìn thấy.
Anh vốn định nói với cô là tuần sau đội phát lương, anh sẽ không đưa khoai lang cho nhà cô nữa. Kết quả nghe được cuộc đối thoại giữa quả phụ Mã và con trai, anh làm sao không hiểu rằng mình bị coi là thằng ngốc.
Anh chịu thiệt không sao nhưng không ai được nhòm ngó đến túi tiền của em Tư, đó là tiền xương máu mà em Tư đổi bằng mạng sống.
Văn Nhị Sơn buồn bã về nhà, hiếm khi trong sân thắp đèn dầu, mọi người đều chưa vào nhà ngủ.
Văn Khê vui mừng khôn xiết, khóe miệng không thể kìm nén được.
Mã Hữu Tài có lợi hại thế nào thì cũng không đấu lại được Lương Hảo. Bây giờ cậu càng nhìn Lương Hảo càng thấy vừa mắt, cô có thể khiến Mã Hữu Tài phải ăn quả đắng.
Văn Nhị Sơn gãi gãi gáy: "Sao mọi người chưa ngủ thế?"
"Anh Hai, chúng em muốn nói chuyện với anh."
Văn Nhị Sơn cười khổ: "Anh hiểu ý mọi người, mọi người yên tâm, anh sẽ không thành đôi với cô ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro