Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 30
Lạc Sanh Sanh
2025-01-10 21:55:19
Trì Vũ nói: "Em nói vậy mà anh cũng tin luôn sao?"
Trì Nhạc: ???
Gì cơ? Anh đã nhập tâm như vậy rồi, mà em không diễn tiếp một chút sao? Em nói sai lời thoại rồi!
Trì Vũ lười để ý đến cậu: “Có một số chuyện đừng chỉ nghe người khác nói, hãy tự mình quan sát, suy nghĩ thật nhiều, dùng não nhiều vào."
Trì Nhạc gãi đầu, ý gì đây?
"Nhưng mà, anh đã kể cho Lương Kỳ chuyện này chưa?" Trì Vũ đột nhiên hỏi.
Trì Nhạc đờ ra: “Anh quên mất rồi."
Vừa dứt lời, điện thoại của Trì Nhạc đã reo lên, là Lương Kỳ gọi đến, cậu ta liếc nhìn Trì Vũ rồi bật loa ngoài.
"Đại ca, đại ca, anh đoán xem giờ em đang ở đâu?"
Trì Nhạc nói: "Đồn cảnh sát?"
"Sao anh biết?" Lương Kỳ kinh ngạc: “Em nói này, anh không biết đâu, hôm nay đột nhiên có cảnh sát đến nói Lương Nhược có liên quan đến một vụ án mạng."
"Sau đó, đúng lúc Lương Nhược vừa hay lại gặp ác mộng, cứ kêu mãi không phải tôi giết cô!"
"Lúc đó em ở trong phòng bệnh chỉ biết há mồm trợn mắt thôi!"
Lương Kỳ ngồi trong xe, vừa chờ bố mẹ mình vừa oang oang kể với Trì Nhạc.
Hôm nay bố mẹ cậu ta đến thăm Lương Nhược, kết quả bị bác cả của cậu ta nắm được cơ hội ăn vạ, tức chết mất thôi còn chưa cãi nhau xong thì cảnh sát đã đến.
"Anh không thấy bộ mặt của bác cả nhà em hôm nay đâu, đại ca, anh nói xem có phải Lương Nhược đã thực sự giết người rồi không?"
Trì Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Có thể nói cho cậu ta biết không?"
Trì Vũ thờ ơ: “Miễn là anh không sợ dọa cậu ta là được."
Trì Nhạc lập tức cầm lấy điện thoại, đi sang một bên thao thao bất tuyệt với Lương Kỳ, Trì Vũ nghe mà lắc đầu nguầy nguậy.
Tốc độ phá án của cảnh sát nhanh hơn Trì Nhạc tưởng tượng.
Mấy tên lưu manh kia vốn là dân địa phương, người thân bạn bè đều ở đây.
Một năm bình yên vô sự đã khiến lá gan của chúng béo lên, thêm vào đó, số tiền mà nhà họ Lương đưa đã bị bọn chúng phung phí gần hết, bọn chúng lại bắt đầu liên lạc với nơi này.
Thậm chí trước đó còn có tên lưu manh quay về đe dọa nhà họ Lương.
Vừa vào đồn cảnh sát, mấy tên lưu manh đã khai sạch, vụ án khiến tất cả mọi người chấn động.
"Lương Nhược hiện vẫn đang hôn mê." Trong căn tin, Lương Kỳ vừa ăn vừa nói: “Đồn cảnh sát đã cử người đến canh gác tại bệnh viện."
Trì Nhạc nhìn Trì Vũ đang ăn cơm một cách yên lặng: “Chúng ta có nên đi nói với cô Triệu một tiếng không? Lương Nhược cứ bất tỉnh thế này cũng không được."
Trì Vũ gật đầu.
Tan học, ba người đi thẳng đến bệnh viện, vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy bên ngoài có một đám đông người đang đứng.
"Các người không thể bắt nó đi được!"
"Cháu tôi không giết người! Là tôi giết người! Các người thả cháu tôi ra!"
Hóa ra trước khi họ tới, Lương Nhược đã tỉnh rồi, bác sĩ kiểm tra thì không thấy vấn đề gì, cảnh sát định đưa Lương Nhược về đồn.
Lương Kỳ nhìn vào phòng bệnh, thấy bà ngoại Lương Nhược đang khóc lóc thảm thiết, cản trở cảnh sát, thở dài.
"Ông ngoại mất sớm, bà ngoại vẫn luôn sống nương tựa vào bác dâu cả của tôi, chỉ có một đứa cháu ngoại là Lương Nhược, bình thường rất cưng chiều, không ngờ đến lúc này rồi vẫn muốn chịu tội thay cho Lương Nhược."
Trong phòng bệnh, bà ngoại và mẹ của Lương Nhược đứng chắn trước mặt cậu ta, cảnh sát không tiện động tay với người già nên tạm thời rơi vào bế tắc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Nhạc: ???
Gì cơ? Anh đã nhập tâm như vậy rồi, mà em không diễn tiếp một chút sao? Em nói sai lời thoại rồi!
Trì Vũ lười để ý đến cậu: “Có một số chuyện đừng chỉ nghe người khác nói, hãy tự mình quan sát, suy nghĩ thật nhiều, dùng não nhiều vào."
Trì Nhạc gãi đầu, ý gì đây?
"Nhưng mà, anh đã kể cho Lương Kỳ chuyện này chưa?" Trì Vũ đột nhiên hỏi.
Trì Nhạc đờ ra: “Anh quên mất rồi."
Vừa dứt lời, điện thoại của Trì Nhạc đã reo lên, là Lương Kỳ gọi đến, cậu ta liếc nhìn Trì Vũ rồi bật loa ngoài.
"Đại ca, đại ca, anh đoán xem giờ em đang ở đâu?"
Trì Nhạc nói: "Đồn cảnh sát?"
"Sao anh biết?" Lương Kỳ kinh ngạc: “Em nói này, anh không biết đâu, hôm nay đột nhiên có cảnh sát đến nói Lương Nhược có liên quan đến một vụ án mạng."
"Sau đó, đúng lúc Lương Nhược vừa hay lại gặp ác mộng, cứ kêu mãi không phải tôi giết cô!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc đó em ở trong phòng bệnh chỉ biết há mồm trợn mắt thôi!"
Lương Kỳ ngồi trong xe, vừa chờ bố mẹ mình vừa oang oang kể với Trì Nhạc.
Hôm nay bố mẹ cậu ta đến thăm Lương Nhược, kết quả bị bác cả của cậu ta nắm được cơ hội ăn vạ, tức chết mất thôi còn chưa cãi nhau xong thì cảnh sát đã đến.
"Anh không thấy bộ mặt của bác cả nhà em hôm nay đâu, đại ca, anh nói xem có phải Lương Nhược đã thực sự giết người rồi không?"
Trì Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Có thể nói cho cậu ta biết không?"
Trì Vũ thờ ơ: “Miễn là anh không sợ dọa cậu ta là được."
Trì Nhạc lập tức cầm lấy điện thoại, đi sang một bên thao thao bất tuyệt với Lương Kỳ, Trì Vũ nghe mà lắc đầu nguầy nguậy.
Tốc độ phá án của cảnh sát nhanh hơn Trì Nhạc tưởng tượng.
Mấy tên lưu manh kia vốn là dân địa phương, người thân bạn bè đều ở đây.
Một năm bình yên vô sự đã khiến lá gan của chúng béo lên, thêm vào đó, số tiền mà nhà họ Lương đưa đã bị bọn chúng phung phí gần hết, bọn chúng lại bắt đầu liên lạc với nơi này.
Thậm chí trước đó còn có tên lưu manh quay về đe dọa nhà họ Lương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa vào đồn cảnh sát, mấy tên lưu manh đã khai sạch, vụ án khiến tất cả mọi người chấn động.
"Lương Nhược hiện vẫn đang hôn mê." Trong căn tin, Lương Kỳ vừa ăn vừa nói: “Đồn cảnh sát đã cử người đến canh gác tại bệnh viện."
Trì Nhạc nhìn Trì Vũ đang ăn cơm một cách yên lặng: “Chúng ta có nên đi nói với cô Triệu một tiếng không? Lương Nhược cứ bất tỉnh thế này cũng không được."
Trì Vũ gật đầu.
Tan học, ba người đi thẳng đến bệnh viện, vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy bên ngoài có một đám đông người đang đứng.
"Các người không thể bắt nó đi được!"
"Cháu tôi không giết người! Là tôi giết người! Các người thả cháu tôi ra!"
Hóa ra trước khi họ tới, Lương Nhược đã tỉnh rồi, bác sĩ kiểm tra thì không thấy vấn đề gì, cảnh sát định đưa Lương Nhược về đồn.
Lương Kỳ nhìn vào phòng bệnh, thấy bà ngoại Lương Nhược đang khóc lóc thảm thiết, cản trở cảnh sát, thở dài.
"Ông ngoại mất sớm, bà ngoại vẫn luôn sống nương tựa vào bác dâu cả của tôi, chỉ có một đứa cháu ngoại là Lương Nhược, bình thường rất cưng chiều, không ngờ đến lúc này rồi vẫn muốn chịu tội thay cho Lương Nhược."
Trong phòng bệnh, bà ngoại và mẹ của Lương Nhược đứng chắn trước mặt cậu ta, cảnh sát không tiện động tay với người già nên tạm thời rơi vào bế tắc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro