Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai

Chương 45

Lạc Sanh Sanh

2025-01-10 21:55:19

Trì Nhạc cứng người: “Trời má! Anh quên mất!”

Nói xong, lại nhìn Trì Vũ đang rất bình tĩnh: “Sao em không lo lắng chút nào vậy?”

Trì Vũ khẽ mỉm cười với cậu ta: “Em mới chuyển về đây, tài liệu giảng dạy trước kia em học khác với bây giờ, em còn chưa kịp làm quen nên điểm số không tốt cũng là bình thường.”

Trì Nhạc: ...

Vậy ra, cuối cùng người xui xẻo vẫn là cậu ta!

“Không được! Anh phải đi hỏi thử.”

Trì Nhạc nói rồi lao ra khỏi phòng, quên luôn việc đóng cửa phòng Trì Vũ. Chẳng bao lâu, xuyên qua cửa phòng đang mở toang, truyền đến một tiếng kêu rên.

Trì Vũ bình tĩnh lật trang tiểu thuyết, xem ra anh hai sẽ ở nhà một thời gian ngắn rồi.

Mặc dù Trì Yến rất sốc khi Trì Nhạc muốn ở nhà một thời gian nhưng thằng nhóc nghịch ngợm ấy vẫn bất chấp tất cả, không học bài như cũ.

Cậu ta ôm sách, ngồi trên chiếc sofa trong phòng Trì Vũ, quyết tâm học thuộc.

Thật ra Trì Vũ cũng hơi bất ngờ về cậu ta, cô vốn tưởng thằng nhóc này chỉ tạm thời hứng thú với cái mới mẻ, sẽ chẳng kiên trì được mấy ngày. Cô cũng nghĩ đến chuyện sẽ quất roi đánh đòn cậu ta như thế nào, nhưng không ngờ cậu ta lại cố gắng ngoài dự đoán.

Bắt cậu ta học thuộc lòng cũng là để rèn luyện tính tình cậu ta, nhìn tình hình hiện tại có lẽ cô lo lắng hơi nhiều rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhìn Trì Nhạc dù kiệt sức vẫn đang kiên trì không bỏ cuộc, hỏi: “Học thuộc xong chương một chưa?”

Trì Nhạc sửng sốt, cậu ta khẽ gật đầu: “Học xong rồi.”

“Làm như lời trong sách nói đi, ngồi khoanh chân lại.” Trì Vũ nói.

Hai mắt Trì Nhạc sáng bừng lên, cô đang tính dạy cậu ta sao?

Trì Nhạc lập tức đứng dậy khỏi chiếc sofa lười, ngồi khoanh chân dưới đất.

Trì Vũ tiến lên sửa giúp cậu ta một số lỗi sai nhỏ, sau đó nói: “Nhắm mắt lại, đọc thầm đoạn thứ nhất trong đầu, tĩnh tâm, tập trung, cẩn thận cảm nhận linh khí trời đất.”

Trì Nhạc nhắm mắt lại, đọc thầm câu kia, nhưng cậu ta ngồi một lúc vẫn không cảm nhận được gì. Cậu ta mở to mắt hỏi: “Làm gì có linh khí trời đất? Nó trông như thế nào? Anh không cảm nhận được!”

“Đợi đến lúc cảm nhận được linh khí anh sẽ tự biết thôi.”

“Vậy phải cần bao lâu?”

“Mấy chuyện như tu hành cần có thiên phú, cái duyên và phải chăm chỉ, không thể vội vàng được.”

Trì Nhạc nghe xong lại tiếp tục nhắm mắt, cậu ta vốn tưởng ngồi mãi thế này sẽ rất khó kiên trì, nhưng khi cậu ta bị em gái đánh thức lần nữa đã là mười một giờ tối.

“Mười một giờ sao?” Trì Nhạc sợ ngây người: “Anh ngồi những hai tiếng? Sao anh không có cảm giác gì chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được rồi, việc tu hành không nên vội vàng, sau này anh tiếp tục học thuộc lòng, mỗi ngày dành ra hai giờ để ngồi thiền định, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.”

“Ồ.” Trì Nhạc cảm thấy kỳ lạ: “Không phải em nói em không thể tu luyện ư? Vậy sao em biết rõ như vậy?”

Trì Vũ thuận miệng giải thích: “Sư phụ nói, em không thể học chẳng lẽ cũng không thể nghe nốt sao?”

Trì Nhạc chọn cách im lặng, là cậu ta sai, cậu ta không nên rải muối lên vết thương của em gái.

Cũng không còn sớm nữa, Trì Nhạc không nói thêm gì, lặng lẽ quay về phòng mình.

Ngày hôm sau…

Trì Vũ xuống tầng đã thấy Trì Yến ngồi ở bàn ăn sáng.

Nhưng so với ngày hôm qua, hôm nay Trì Yến đổi một bộ vest màu hồng phấn, mái tóc đỏ phối với bộ đổ càng khiến người ta phải cay mắt khi nhìn anh ấy.

Anh ấy có thể mặc bộ đồ khiến mắt người ta nhói lên không?

Sự thật chứng minh, Trì Yến có thể!

Mấy ngày tiếp theo, Trì Vũ nhìn Trì Yến với mái tóc đỏ rực thay những bộ vest sang trọng hoa hoè loè loẹt mỗi ngày.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai

Số ký tự: 0