Thiên Kim Thật Trọng Sinh Mới Là Đoàn Sủng Hào Môn
Chương 5
Nhạc Sinh
2024-07-12 10:04:07
Cố Miên Miên nói, làm như vậy mới nổi bật, mới có thể khiến cha mẹ thích cô...
A, kiếp trước cô thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Ưỡn thẳng lưng, Cố Ôn Nghiên đứng thẳng, dáng người tinh tế như dòng nước, tư thái lập tức trở nên tiên tư, phiêu nhiên tú mỹ.
Trong nháy mắt, có cái gì đó không giống với lúc trước.
Cô cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp kiều diễm: "Cha, mẹ, các ngươi nói đúng, người giống như con từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, ngay cả cha mẹ cũng chưa gặp qua một lần nào, làm sao có thể có giáo dưỡng được?"
Một câu nói của cô lập tức khiến thần sắc cha mẹ đột biến, đâm trúng vết sẹo trong lòng bọn họ.
Cố Miên Miên cũng hoảng hốt cảm nhận được sự khác biệt của Cố Ôn Nghiên, đó chính là... Chính là cảm nhận của cô ta trong lần đầu tiên nhìn thấy cô!
Thiếu nữ da trắng như tuyết như ngọc, trong đôi mắt trong trẻo giống như giấu hổ phách, mỹ nhân phù dung, trên người thoang thoảng u hương thơm dịu dàng mờ mịt...
Vừa nhìn đã khiến Cố Miên Miên tự ti mặc cảm, khí chất thiên kim danh môn mà cô ta tự nhận là tiểu thư khuê các, hoàn toàn bị đánh bại!
Cố Miên Miên sợ hãi, lo lắng, khủng hoảng, cho nên mới nghĩ hết biện pháp, trước khi cha mẹ đón Ôn Nghiên về nhà khiến Cố Ôn Nghiên trở nên thô tục, phản nghịch…
Khi cô ta đang sợ hãi bất an, Cố Ôn Nghiên lại cười một tiếng: "Nhưng, cho dù là con gái các người nuôi ở bên người, cũng không có giáo dưỡng tốt hơn bao nhiêu, không có nhiều sự lương thiện lắm."
Nước mắt Cố Miên Miên chảy xuống: "Chị, chị đang mắng chửi em sao, quả nhiên chị đang oán hận em, cho nên mới nói em như vậy..."
Cha Cố bị Cố Ôn Nghiên khiêu khích, tức giận không thôi, giống như là muốn bảo vệ cái gọi là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, ông cố tình nghiêm khắc nói: "Đúng thật, chúng ta có lỗi với con, nhưng em gái con không làm gì sai, con không có tư cách oán trách nó!"
"Ôn Nghiên, con không được phép nói em gái như vậy, hôn lễ hủy bỏ, là lỗi của con, cũng là con khiến cho Nhà họ Cố chúng ta hổ thẹn, con đừng giảo biện nữa."
Mẹ cũng theo thói quen nghiêng về Cố Miên Miên, trong mắt còn có một tia trách cứ.
Cuối cùng Cố Ôn Nghiên cũng có chút thất vọng, nhưng đời này, cô sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình.
Cô đang muốn tiếp tục mở miệng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người đàn ông vóc dáng cao lớn cao ngất đi đến bên cạnh cô, ôm bả vai cô, ấn cô vào trong ngực.
Bạc Tư Hàn ôm chặt Cố Ôn Nghiên, mặt mày lạnh lùng cứng rắn, sắc mặt tái xanh: "Ai cho các ngươi tư cách bắt nạt người của tôi?"
A, kiếp trước cô thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Ưỡn thẳng lưng, Cố Ôn Nghiên đứng thẳng, dáng người tinh tế như dòng nước, tư thái lập tức trở nên tiên tư, phiêu nhiên tú mỹ.
Trong nháy mắt, có cái gì đó không giống với lúc trước.
Cô cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp kiều diễm: "Cha, mẹ, các ngươi nói đúng, người giống như con từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, ngay cả cha mẹ cũng chưa gặp qua một lần nào, làm sao có thể có giáo dưỡng được?"
Một câu nói của cô lập tức khiến thần sắc cha mẹ đột biến, đâm trúng vết sẹo trong lòng bọn họ.
Cố Miên Miên cũng hoảng hốt cảm nhận được sự khác biệt của Cố Ôn Nghiên, đó chính là... Chính là cảm nhận của cô ta trong lần đầu tiên nhìn thấy cô!
Thiếu nữ da trắng như tuyết như ngọc, trong đôi mắt trong trẻo giống như giấu hổ phách, mỹ nhân phù dung, trên người thoang thoảng u hương thơm dịu dàng mờ mịt...
Vừa nhìn đã khiến Cố Miên Miên tự ti mặc cảm, khí chất thiên kim danh môn mà cô ta tự nhận là tiểu thư khuê các, hoàn toàn bị đánh bại!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Miên Miên sợ hãi, lo lắng, khủng hoảng, cho nên mới nghĩ hết biện pháp, trước khi cha mẹ đón Ôn Nghiên về nhà khiến Cố Ôn Nghiên trở nên thô tục, phản nghịch…
Khi cô ta đang sợ hãi bất an, Cố Ôn Nghiên lại cười một tiếng: "Nhưng, cho dù là con gái các người nuôi ở bên người, cũng không có giáo dưỡng tốt hơn bao nhiêu, không có nhiều sự lương thiện lắm."
Nước mắt Cố Miên Miên chảy xuống: "Chị, chị đang mắng chửi em sao, quả nhiên chị đang oán hận em, cho nên mới nói em như vậy..."
Cha Cố bị Cố Ôn Nghiên khiêu khích, tức giận không thôi, giống như là muốn bảo vệ cái gọi là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, ông cố tình nghiêm khắc nói: "Đúng thật, chúng ta có lỗi với con, nhưng em gái con không làm gì sai, con không có tư cách oán trách nó!"
"Ôn Nghiên, con không được phép nói em gái như vậy, hôn lễ hủy bỏ, là lỗi của con, cũng là con khiến cho Nhà họ Cố chúng ta hổ thẹn, con đừng giảo biện nữa."
Mẹ cũng theo thói quen nghiêng về Cố Miên Miên, trong mắt còn có một tia trách cứ.
Cuối cùng Cố Ôn Nghiên cũng có chút thất vọng, nhưng đời này, cô sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình.
Cô đang muốn tiếp tục mở miệng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người đàn ông vóc dáng cao lớn cao ngất đi đến bên cạnh cô, ôm bả vai cô, ấn cô vào trong ngực.
Bạc Tư Hàn ôm chặt Cố Ôn Nghiên, mặt mày lạnh lùng cứng rắn, sắc mặt tái xanh: "Ai cho các ngươi tư cách bắt nạt người của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro