Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả
Kiều Mộng Mộng, cô căng thẳng cái gì?
Mặc Linh Tâm
2024-07-03 13:56:24
Kiều Mộng Mộng sụt sịt mũi, lau nước mắt, đi thêm mấy cây ATM khác rút tiền theo chỉ dẫn của hệ thống, sau đó lại đi bộ tới khu chung cư cách đó khoảng 3km, tìm các ông các bà ở khu chung cư gần đó hỏi xem có còn nhà cho thuê không. Sau khi tìm nhà xong, cô trả một lần ba tháng tiền thuê nhà và đưa một phong bì cho người trung gian.
[Sao lại rắc rối thế này?]
Cô chẳng hiểu nổi tại sao không gọi xe vào chung cư mà lại đi bộ, cũng chẳng hiểu tại sao lại phải rút tiền ở mấy cây ATM liền, làm như thế không phải càng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn à?
Hệ thống ngẫm nghĩ một lát rồi giải thích: [Ngồi xe buýt không tránh được máy quay, người của nhà họ Kiều có thể dễ dàng tìm thấy cô.]
Còn về nguyên nhân rút tiền nhiều nơi thì đương nhiên là tránh để chủ nhân tấm thẻ đen tìm được vị trí chính xác.
Nhưng mà hệ thống không nói rõ điều này cho Kiều Mộng Mộng, nếu mà nói ra thì với tính cách của Kiều Mộng Mộng chắc chắn sẽ không dám tiêu tiền nữa.
Kiều Mộng Mộng nửa hiểu nửa không gật đầu, cô đứng trong căn nhà mới thuê có một cảm giác lâng lâng như mơ.
Bất giác, khóe môi của cô từ từ giương lên một nụ cười nhè nhẹ.
Kính coong!
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Hệ thống dò được cảm xúc kích động khi ký chủ nói chuyện với các ông các bà và trao đổi với họ, kinh nghiệm +50, tích phân +50.]
[Hệ thống dò được cảm xúc vui sướng hiện tại của ký chủ, kinh nghiệm +20, tích phân +20.]
[Hệ thống gợi ý cách đây khoảng 200 mét có một tiệm quần áo, ký chú có muốn tới đó không?]
Kiều Mộng Mộng giơ tay lên ngửi vạt áo, mùi hôi khiến cô cau cả mày lại.
Đi mua quần áo trước rồi mua thêm đồ dùng cá nhân.
Sau khi ấn nút đồng ý, hệ thống vang lên một tiếng “kính coong”.
[Đang mở chỉ đường—]
Theo hướng dẫn chỉ đường, Kiều Mộng Mộng ôm tiền nơm nớp lo sợ đi vào tiệm quần áo.
Hệ thống nhận ra cô trông sai sai: [Kiều Mộng Mộng, cô căng thẳng cái gì?]
Kiều Mộng Mộng xấu hổ giậm chân tại chỗ, ánh mắt trở nên xa xăm.
[Đây là lần đầu tiên tôi tới cửa hàng mua quần áo.]
Hệ thống ngây người.
Hệ thống lấy tài liệu cuộc sống của Kiều Mộng Mộng ra xem kỹ, anh phát hiện ra rằng khi Kiều Mộng Mộng còn ở nhà bố mẹ nuôi thì đều nhặt quần áo cũ người ta không cần nữa để mặc. Sau khi được nhà họ Kiều nhận về, nhà học Kiều chê cô quê mùa nên quần áo đều là của Kiều Kiêu Nguyệt chọn ra đưa cho cô.
Sau khi hiểu tình huống, tiếng nói của hệ thống trở nên cực kỳ dịu dàng: [Không sao, cứ chọn món cô thích là được.]
Kiều Mộng Mộng “ừm” một tiếng đi vào trong cửa hàng. Cô nhân viên cửa hàng dáng dấp cao gầy vừa nhìn thấy có khách đi vào thì lập tức tươi cười đón tiếp, nhưng vừa lại gần Kiều Mộng Mộng đã cau mày bởi mùi xộc ra trên người cô.
Cô ta quan sát Kiều Mộng Mộng từ trên xuống dưới, suy nghĩ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đồ cô gái này mặc đều là hàng hiệu nhưng lại không hợp với khí chất và diện mạo của cô, chẳng lẽ là trộm đồ của người khác?
Ánh mắt săm soi khiến Kiều Mộng Mộng không được tự nhiên, cô nắm chặt góc áo, khó chịu đứng yên tại chỗ.
“Mua quần áo à? Không mua thì đứng đực ở đây làm gì! Đừng có làm lỡ việc của chúng tôi.”
Cô nhân viên cửa hàng cao gầy khó chịu lườm cô một cái, cô ta nghĩ rằng cô gái này chắc chắn không mua nổi quần áo trong cửa hàng của họ.
Gò má của Kiều Mộng Mộng lập tức đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Tôi, tôi có mua quần áo…”
Cô nhân viên cửa hàng cao gầy khoanh hai tay, liếc nhiều cô từ trên cao xuống: “Quần áo của cửa hàng chúng tôi không rẻ, cô có chắc là mua được không?”
[Thứ rác rưởi gì đây, không coi người ta ra gì mà. Kiều Mộng Mộng đừng có khóc, nói theo tôi đây.]
Tiếng nói của hệ thống vang lên tiếp thêm sức mạnh cho Kiều Mộng Mộng.
Cô cắn răng, cổ vũ cho chính mình, lờ đi cô nhân viên đi vào cửa hàng chọn lựa quần áo. Nhân viên tức tối hừ ra tiếng, thấy lại có khách mới nên lập tức tiếp đón.
Lúc này, một cô nhân viên trông rất xinh xắn đi qua, cô ấy rất lịch sự giới thiệu: “Đây là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, nếu như cô thích thì có thể thử ạ.”
Kiều Mộng Mộng mỉm cười, cầm quần áo lên định đi vào phòng thử đồ thì từ đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng nói.
“Tôi cũng muốn chiếc đó.”
Cô quay người nhìn sang, một vị khách nữ trẻ ăn mặc thời thượng đẩy kính râm đi qua chỉ vào mẫu quần áo mới cô đang cầm trong tay.
Nhân viên xinh xắn bên cạnh vẫn nở nụ cười: “Vâng, tôi lấy chiếc khác cho cô.”
Cô khách thời thượng chặn cô ấy lại, tháo kính râm xuống, lạnh giọng nhắc: “Tôi không thích đụng hàng.”
Có nghĩa là bộ quần áo cô ta vừa mắt thì người khác cũng không được mua.
Kiều Mộng Mộng cắn môi, cô chỉ muốn mua quần áo xong rồi về nhà ngay chứ thật sự không muốn có tranh chấp với người khác.
[Thích thì cứ cầm đi, không cần phải nhường nhịn.] Hệ thống khuyên nhủ.
[Tôi cũng không thích lắm, với lại bộ này không rẻ đâu.]
[Không cần lo vấn đề tiền bạc, cô thật sự không thích à?]
[Ừm, không thích.]
Hệ thống dò được Kiều Mộng Mộng không nói dối thì không khuyên nữa.
Kiều Mộng Mộng mỉm cười đưa quần áo cho nhân viên xinh xắn: “Tôi không cần bộ này nữa, để tôi xem cái khác.”
Vị khách nữ thời thượng hả hê cầm quần áo lên, lật xem giá trên mác rồi tự dưng sững người.
Cô ta tưởng cô gái có dáng vẻ giản dị này sẽ không chọn quần áo quá đắt. Bộ này dù đẹp nhưng bán cái giá này đối với cô ta thì cao quá.
Nhìn thấy bụi ở góc áo, cô ta nổi lòng xấu xa, giọng nói lạnh lẽo: “Ha, bộ này bị người khác làm bẩn rồi, tôi chẳng cần nữa.”
Nói xong thì bèn vứt quần áo lên người nhân viên, xoay người đi về phía cửa, miệng vẫn trách móc: “Cửa hàng này phục vụ không ổn, hỏng cả tâm trạng một ngày của tôi, đúng là xui xẻo!”
“Ơ ơ, đừng đi mà, chúng tôi vẫn còn mẫu…”
Nhân viên nữ cao gầy thấy cô ta định rời đi bèn vội vã kéo cô ta lại nhưng vẫn bị hất đi một cách vô tình: “Khách nào cũng tiếp đón, hôi khiếp đi được!”
Nói câu này xong, khách nữ thời thượng ghét bỏ bước ra khỏi cửa hàng.
Cô nhân viên cao gầy rất tức giận, cô ta tưởng rằng là vì Kiều Mộng Mộng mới khiến cô ta mất một vị khách, thế là đùng đùng chạy ra đẩy Kiều Mộng Mộng đang chọn quần áo.
“Ai cho cô chạm vào quần áo cửa hàng chúng tôi!”
Kiều Mộng Mộng hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt hung hăng của cô ta đang nhìn mình chằm chằm thì lòng trùng xuống.
Hệ thống khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: [Kiều Mộng Mộng, nhẫn nhịn không thể giải quyết vấn đề, hiểu không?]
Kiều Mộng Mộng hiểu lý lẽ nhưng muốn cô giải quyết thì thật sự cô không biết nên giải quyết thế nào.
[Thế tôi, tôi phải làm gì?]
Hệ thống cười một tiếng.
[Đương nhiên là nạt lại rồi!]
Kiều Mộng Mộng cau mày, lúng ta lúng túng nghịch ngón tay: [Nhưng mà tôi không biết, anh, anh làm đi.]
Mặc dù hệ thống bất lực nhưng vẫn chấp nhận lời yêu cầu của ký chủ.
Khi ngẩng đầu, ánh mắt sợ sệt tự ti vừa rồi chớp mắt một cái đã trở nên thâm trầm sắc lạnh, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn cô nhân viên cao gầy nhưng lại đầy cảm giác chèn ép.
Cô nhân viên cao gầy rất tức giận, túm lấy vạt áo của cô kéo ra ngoài: “Cút ra ngoài! Đồ rác rưởi!”
Nhân viên xinh xắn thấy tình hình không đúng bèn nhanh chóng chạy sang chặn cô ta lại, khuyên: “Chị Lâm, quản lý sắp quay lại rồi, chị đừng làm việc kích động như thế!”
Chị Lâm hất tay cô ấy ra, giậm mạnh chân xuống đất: “Tại cô cả đấy, đuổi cô ta ra không phải xong rồi à? Cô tưởng cô ta thật sự mua được mấy món đồ này hả?”
“Kiều Mộng Mộng” cười nhạo: “Sao cô biết tôi không mua được?”
Chị Lâm chống nạnh, nhướng mày khiêu khích: “Nếu cô mua được quần áo, tôi, tôi sẽ phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc!”
“Kiều Mộng Mộng” cong khóe môi, sự đùa cợt thấp thoáng trong mắt.
“Được, cô nói rồi đó!”
Cô thong dong đi tới trước giá áo, cất tiếng nói trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên: “Món này, cái này, cả cái này nữa, gói hết lại cho tôi.”
“Nhiều thế á?” Nhân viên cao gầy ngây ra tại chỗ: “Cô đừng có làm việc quá khả năng, tôi thấy cô…”
Lời chưa dứt, “Kiều Mộng Mộng” đã móc chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra giơ lên, chưa đợi nhân viên cao gầy nhìn kỹ đã đưa cho nhân viên xinh xắn.
“Quẹt thẻ, tính vào thành tích của cô.”
Nhân viên xinh xắn lễ phép nhận lấy tấm thẻ, mỉm cười: “Vâng, xin đợi một lát.”
Sau khi quẹt thẻ xong, cô ấy tháo quần áo đã thanh toán ra cho vào túi rồi đưa cho “Kiều Mộng Mộng” trước mặt.
“Quần áo của cô ạ!”
Hành động mạnh mẽ như hổ, chỉ có mặt chị Lâm là hơi đau.
“Kiều Mộng Mộng” cách quần áo, thong thả đi tới trước mặt chị Lâm, nghiêng đầu cong môi cười: “Đừng quên lời hứa của cô, phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc.”
Chị Lâm siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hồng hào thay đổi khôn lường.
Ngay lúc này, quản lý đi vào từ cửa, thấy tình cảnh này liền nhận ra có chỗ không đúng bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chị Lâm và nhân viên xinh xắn ai nấy nhìn nhau, không biết nói từ đâu, còn “Kiều Mộng Mộng” chống cằm nghĩ một lát, thuật lại câu chuyện một lần mà chẳng kiêng nể gì. Trước khi đi còn cố tình nhắc nhở quản lý đôn đốc nhân viên cho tốt để tránh đắc tội với người ta rồi bị báo cáo, tới tai giám đốc thì không hay đâu.
Quản lý nghe “Kiều Mộng Mộng” nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi, kéo chị Lâm vào văn phòng mắng cho một trận.
“Làm cái ngành của chúng ta, kỵ nhất là trông mặt mà bắt hình dong, cô bị ngu à!”
Chị Lâm cũng nhận ra mình kích động quá bèn vội vàng xin lỗi: “Quản lý, tôi… Xin lỗi…”
Quản lý nghiêm mặt: “Bây giờ xin lỗi còn có ích gì? Cửa hàng chúng tôi không cần người như cô, cô thu dọn đồ đạc làm việc khác đi!”
“Quản lý, chị biết hoàn cảnh gia đình em mà, em không thể mất công việc này được…”
“Vậy cô phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc đi?”
“Tôi…”
Kiều Mộng Mộng không biết, sau khi cô rời đi không bao lâu, diễn đàn nào đó đăng một video trồng cây chuối ăn bún ốc, sau đó vì có ảnh hưởng tiêu cực nên bị diễn đàn cưỡng chế xóa bỏ.
Quay về nhà trọ, Kiều Mộng Mộng nhìn mấy bộ quần áo trên bàn trà rơi vào trầm tư.
[Hệ thống, anh mua nhiều quần áo quá rồi nhỉ?]
[Không thích à?]
[Thích. Nhưng mà tôi thấy nhiều quá.]
[Thích là được, không cần để ý cái khác.]
Kiều Mộng Mộng cong môi cười, cảm giác được tôn trọng thích thật.
Tắm rửa thay quần áo mới xong, cô lại tới siêu thị gần đó mua mấy món đồ dùng hàng ngày, định nghỉ chân ở đây trước rồi tính tiếp.
Mỗi khi làm một chuyện nhỏ, tiếng thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu.
[Dò được cảm xúc vui vẻ khi tắm, kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Dò được cảm xúc thích thú khi ký chủ đi siêu thị, kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Dò được cảm xúc vui vẻ khi ký chủ trang trí nhà cửa. Kinh nghiệm +10, tích phân +10.]
[…]
Một ngày trôi qua, tích phân dần tăng lên, chẳng mấy tổng tích phân đã sắp đạt 1000. Kiều Mộng Mộng dựa vào sofa tò mò hỏi hệ thống:
[Cái này mà cũng dò được à? Sao tôi không cảm nhận được mình có những cảm xúc này?]
Hệ thống nhẫn nại giải thích:
[Não bộ của cô biết đánh lừa nhưng số liệu thì không. Cô thích cái gì, không thích cái gì đều dò được hết. Nhưng não bộ sẽ bị cảm xúc tác động, có tính chủ quan cao, cảm xúc của ký chủ tiêu cực nên đương nhiên không cảm nhận được cảm xúc tích cực nho nhỏ của mình có thay đổi.]
Kiều Mộng Mộng: …
Hình như có lý phết.
Cô quan sát xung quanh chỗ ở mới của mình và những món đồ sinh hoạt cô mới mua, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, mọi hồi ức trong quá khứ cứ níu kéo mãi không thôi khiến cô nằm hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
[Không ngủ được à?] Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng nói khi cô lại lật người lần nữa.
“Ừm.”
[Tôi thắp hương an thần cho cô nhé, để cô ngủ ngon hơn.]
“Được.”
[Đổi hương an thần, mở kỹ năng hỗ trợ giấc ngủ—]
Rất nhanh sau đó căn phòng ngủ thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, mùi rất thơm, Kiều Mộng Mộng thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau tỉnh lại, thông báo của hệ thống vang lên:
[Dò được ký chủ không thức khuya, ngủ một giấc rất ngon. Kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Hiện tại tổng kinh nghiệm 1091, tổng tích phân 1091, tổng cộng 3082.]
[Điểm tích phân tích nhanh thật! Ngủ sớm dậy sớm cũng tính à?]
[Đúng vậy, ăn uống ngủ nghỉ có quy luật cũng là đang nhiệt huyết yêu đời. Mỗi điều bình thường hàng ngày đều là minh chứng của sự yêu đời.]
Sau đó một tuần, ngày nào Kiều Mộng Mộng cũng ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, đi mua rau cùng các dì hàng xóm, sống cuộc sống rất đơn giản yên ổn, tích phân liên tục tăng, chẳng mấy chốc đã đạt 10000 tích phân.
Kiều Mộng Mộng cũng chẳng bao giờ nhắc tới tự sát nữa.
Ngày tháng trải qua tuy bình thường nhưng cô thật sự đã tìm được niềm vui mấy ngày.
Nhưng chẳng mấy chốc, một từ khóa nhanh chóng nhảy lên hotsearch.
[Sao lại rắc rối thế này?]
Cô chẳng hiểu nổi tại sao không gọi xe vào chung cư mà lại đi bộ, cũng chẳng hiểu tại sao lại phải rút tiền ở mấy cây ATM liền, làm như thế không phải càng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn à?
Hệ thống ngẫm nghĩ một lát rồi giải thích: [Ngồi xe buýt không tránh được máy quay, người của nhà họ Kiều có thể dễ dàng tìm thấy cô.]
Còn về nguyên nhân rút tiền nhiều nơi thì đương nhiên là tránh để chủ nhân tấm thẻ đen tìm được vị trí chính xác.
Nhưng mà hệ thống không nói rõ điều này cho Kiều Mộng Mộng, nếu mà nói ra thì với tính cách của Kiều Mộng Mộng chắc chắn sẽ không dám tiêu tiền nữa.
Kiều Mộng Mộng nửa hiểu nửa không gật đầu, cô đứng trong căn nhà mới thuê có một cảm giác lâng lâng như mơ.
Bất giác, khóe môi của cô từ từ giương lên một nụ cười nhè nhẹ.
Kính coong!
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Hệ thống dò được cảm xúc kích động khi ký chủ nói chuyện với các ông các bà và trao đổi với họ, kinh nghiệm +50, tích phân +50.]
[Hệ thống dò được cảm xúc vui sướng hiện tại của ký chủ, kinh nghiệm +20, tích phân +20.]
[Hệ thống gợi ý cách đây khoảng 200 mét có một tiệm quần áo, ký chú có muốn tới đó không?]
Kiều Mộng Mộng giơ tay lên ngửi vạt áo, mùi hôi khiến cô cau cả mày lại.
Đi mua quần áo trước rồi mua thêm đồ dùng cá nhân.
Sau khi ấn nút đồng ý, hệ thống vang lên một tiếng “kính coong”.
[Đang mở chỉ đường—]
Theo hướng dẫn chỉ đường, Kiều Mộng Mộng ôm tiền nơm nớp lo sợ đi vào tiệm quần áo.
Hệ thống nhận ra cô trông sai sai: [Kiều Mộng Mộng, cô căng thẳng cái gì?]
Kiều Mộng Mộng xấu hổ giậm chân tại chỗ, ánh mắt trở nên xa xăm.
[Đây là lần đầu tiên tôi tới cửa hàng mua quần áo.]
Hệ thống ngây người.
Hệ thống lấy tài liệu cuộc sống của Kiều Mộng Mộng ra xem kỹ, anh phát hiện ra rằng khi Kiều Mộng Mộng còn ở nhà bố mẹ nuôi thì đều nhặt quần áo cũ người ta không cần nữa để mặc. Sau khi được nhà họ Kiều nhận về, nhà học Kiều chê cô quê mùa nên quần áo đều là của Kiều Kiêu Nguyệt chọn ra đưa cho cô.
Sau khi hiểu tình huống, tiếng nói của hệ thống trở nên cực kỳ dịu dàng: [Không sao, cứ chọn món cô thích là được.]
Kiều Mộng Mộng “ừm” một tiếng đi vào trong cửa hàng. Cô nhân viên cửa hàng dáng dấp cao gầy vừa nhìn thấy có khách đi vào thì lập tức tươi cười đón tiếp, nhưng vừa lại gần Kiều Mộng Mộng đã cau mày bởi mùi xộc ra trên người cô.
Cô ta quan sát Kiều Mộng Mộng từ trên xuống dưới, suy nghĩ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đồ cô gái này mặc đều là hàng hiệu nhưng lại không hợp với khí chất và diện mạo của cô, chẳng lẽ là trộm đồ của người khác?
Ánh mắt săm soi khiến Kiều Mộng Mộng không được tự nhiên, cô nắm chặt góc áo, khó chịu đứng yên tại chỗ.
“Mua quần áo à? Không mua thì đứng đực ở đây làm gì! Đừng có làm lỡ việc của chúng tôi.”
Cô nhân viên cửa hàng cao gầy khó chịu lườm cô một cái, cô ta nghĩ rằng cô gái này chắc chắn không mua nổi quần áo trong cửa hàng của họ.
Gò má của Kiều Mộng Mộng lập tức đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Tôi, tôi có mua quần áo…”
Cô nhân viên cửa hàng cao gầy khoanh hai tay, liếc nhiều cô từ trên cao xuống: “Quần áo của cửa hàng chúng tôi không rẻ, cô có chắc là mua được không?”
[Thứ rác rưởi gì đây, không coi người ta ra gì mà. Kiều Mộng Mộng đừng có khóc, nói theo tôi đây.]
Tiếng nói của hệ thống vang lên tiếp thêm sức mạnh cho Kiều Mộng Mộng.
Cô cắn răng, cổ vũ cho chính mình, lờ đi cô nhân viên đi vào cửa hàng chọn lựa quần áo. Nhân viên tức tối hừ ra tiếng, thấy lại có khách mới nên lập tức tiếp đón.
Lúc này, một cô nhân viên trông rất xinh xắn đi qua, cô ấy rất lịch sự giới thiệu: “Đây là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, nếu như cô thích thì có thể thử ạ.”
Kiều Mộng Mộng mỉm cười, cầm quần áo lên định đi vào phòng thử đồ thì từ đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng nói.
“Tôi cũng muốn chiếc đó.”
Cô quay người nhìn sang, một vị khách nữ trẻ ăn mặc thời thượng đẩy kính râm đi qua chỉ vào mẫu quần áo mới cô đang cầm trong tay.
Nhân viên xinh xắn bên cạnh vẫn nở nụ cười: “Vâng, tôi lấy chiếc khác cho cô.”
Cô khách thời thượng chặn cô ấy lại, tháo kính râm xuống, lạnh giọng nhắc: “Tôi không thích đụng hàng.”
Có nghĩa là bộ quần áo cô ta vừa mắt thì người khác cũng không được mua.
Kiều Mộng Mộng cắn môi, cô chỉ muốn mua quần áo xong rồi về nhà ngay chứ thật sự không muốn có tranh chấp với người khác.
[Thích thì cứ cầm đi, không cần phải nhường nhịn.] Hệ thống khuyên nhủ.
[Tôi cũng không thích lắm, với lại bộ này không rẻ đâu.]
[Không cần lo vấn đề tiền bạc, cô thật sự không thích à?]
[Ừm, không thích.]
Hệ thống dò được Kiều Mộng Mộng không nói dối thì không khuyên nữa.
Kiều Mộng Mộng mỉm cười đưa quần áo cho nhân viên xinh xắn: “Tôi không cần bộ này nữa, để tôi xem cái khác.”
Vị khách nữ thời thượng hả hê cầm quần áo lên, lật xem giá trên mác rồi tự dưng sững người.
Cô ta tưởng cô gái có dáng vẻ giản dị này sẽ không chọn quần áo quá đắt. Bộ này dù đẹp nhưng bán cái giá này đối với cô ta thì cao quá.
Nhìn thấy bụi ở góc áo, cô ta nổi lòng xấu xa, giọng nói lạnh lẽo: “Ha, bộ này bị người khác làm bẩn rồi, tôi chẳng cần nữa.”
Nói xong thì bèn vứt quần áo lên người nhân viên, xoay người đi về phía cửa, miệng vẫn trách móc: “Cửa hàng này phục vụ không ổn, hỏng cả tâm trạng một ngày của tôi, đúng là xui xẻo!”
“Ơ ơ, đừng đi mà, chúng tôi vẫn còn mẫu…”
Nhân viên nữ cao gầy thấy cô ta định rời đi bèn vội vã kéo cô ta lại nhưng vẫn bị hất đi một cách vô tình: “Khách nào cũng tiếp đón, hôi khiếp đi được!”
Nói câu này xong, khách nữ thời thượng ghét bỏ bước ra khỏi cửa hàng.
Cô nhân viên cao gầy rất tức giận, cô ta tưởng rằng là vì Kiều Mộng Mộng mới khiến cô ta mất một vị khách, thế là đùng đùng chạy ra đẩy Kiều Mộng Mộng đang chọn quần áo.
“Ai cho cô chạm vào quần áo cửa hàng chúng tôi!”
Kiều Mộng Mộng hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt hung hăng của cô ta đang nhìn mình chằm chằm thì lòng trùng xuống.
Hệ thống khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: [Kiều Mộng Mộng, nhẫn nhịn không thể giải quyết vấn đề, hiểu không?]
Kiều Mộng Mộng hiểu lý lẽ nhưng muốn cô giải quyết thì thật sự cô không biết nên giải quyết thế nào.
[Thế tôi, tôi phải làm gì?]
Hệ thống cười một tiếng.
[Đương nhiên là nạt lại rồi!]
Kiều Mộng Mộng cau mày, lúng ta lúng túng nghịch ngón tay: [Nhưng mà tôi không biết, anh, anh làm đi.]
Mặc dù hệ thống bất lực nhưng vẫn chấp nhận lời yêu cầu của ký chủ.
Khi ngẩng đầu, ánh mắt sợ sệt tự ti vừa rồi chớp mắt một cái đã trở nên thâm trầm sắc lạnh, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn cô nhân viên cao gầy nhưng lại đầy cảm giác chèn ép.
Cô nhân viên cao gầy rất tức giận, túm lấy vạt áo của cô kéo ra ngoài: “Cút ra ngoài! Đồ rác rưởi!”
Nhân viên xinh xắn thấy tình hình không đúng bèn nhanh chóng chạy sang chặn cô ta lại, khuyên: “Chị Lâm, quản lý sắp quay lại rồi, chị đừng làm việc kích động như thế!”
Chị Lâm hất tay cô ấy ra, giậm mạnh chân xuống đất: “Tại cô cả đấy, đuổi cô ta ra không phải xong rồi à? Cô tưởng cô ta thật sự mua được mấy món đồ này hả?”
“Kiều Mộng Mộng” cười nhạo: “Sao cô biết tôi không mua được?”
Chị Lâm chống nạnh, nhướng mày khiêu khích: “Nếu cô mua được quần áo, tôi, tôi sẽ phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc!”
“Kiều Mộng Mộng” cong khóe môi, sự đùa cợt thấp thoáng trong mắt.
“Được, cô nói rồi đó!”
Cô thong dong đi tới trước giá áo, cất tiếng nói trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên: “Món này, cái này, cả cái này nữa, gói hết lại cho tôi.”
“Nhiều thế á?” Nhân viên cao gầy ngây ra tại chỗ: “Cô đừng có làm việc quá khả năng, tôi thấy cô…”
Lời chưa dứt, “Kiều Mộng Mộng” đã móc chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra giơ lên, chưa đợi nhân viên cao gầy nhìn kỹ đã đưa cho nhân viên xinh xắn.
“Quẹt thẻ, tính vào thành tích của cô.”
Nhân viên xinh xắn lễ phép nhận lấy tấm thẻ, mỉm cười: “Vâng, xin đợi một lát.”
Sau khi quẹt thẻ xong, cô ấy tháo quần áo đã thanh toán ra cho vào túi rồi đưa cho “Kiều Mộng Mộng” trước mặt.
“Quần áo của cô ạ!”
Hành động mạnh mẽ như hổ, chỉ có mặt chị Lâm là hơi đau.
“Kiều Mộng Mộng” cách quần áo, thong thả đi tới trước mặt chị Lâm, nghiêng đầu cong môi cười: “Đừng quên lời hứa của cô, phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc.”
Chị Lâm siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hồng hào thay đổi khôn lường.
Ngay lúc này, quản lý đi vào từ cửa, thấy tình cảnh này liền nhận ra có chỗ không đúng bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chị Lâm và nhân viên xinh xắn ai nấy nhìn nhau, không biết nói từ đâu, còn “Kiều Mộng Mộng” chống cằm nghĩ một lát, thuật lại câu chuyện một lần mà chẳng kiêng nể gì. Trước khi đi còn cố tình nhắc nhở quản lý đôn đốc nhân viên cho tốt để tránh đắc tội với người ta rồi bị báo cáo, tới tai giám đốc thì không hay đâu.
Quản lý nghe “Kiều Mộng Mộng” nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi, kéo chị Lâm vào văn phòng mắng cho một trận.
“Làm cái ngành của chúng ta, kỵ nhất là trông mặt mà bắt hình dong, cô bị ngu à!”
Chị Lâm cũng nhận ra mình kích động quá bèn vội vàng xin lỗi: “Quản lý, tôi… Xin lỗi…”
Quản lý nghiêm mặt: “Bây giờ xin lỗi còn có ích gì? Cửa hàng chúng tôi không cần người như cô, cô thu dọn đồ đạc làm việc khác đi!”
“Quản lý, chị biết hoàn cảnh gia đình em mà, em không thể mất công việc này được…”
“Vậy cô phát trực tiếp trồng cây chuối ăn bún ốc đi?”
“Tôi…”
Kiều Mộng Mộng không biết, sau khi cô rời đi không bao lâu, diễn đàn nào đó đăng một video trồng cây chuối ăn bún ốc, sau đó vì có ảnh hưởng tiêu cực nên bị diễn đàn cưỡng chế xóa bỏ.
Quay về nhà trọ, Kiều Mộng Mộng nhìn mấy bộ quần áo trên bàn trà rơi vào trầm tư.
[Hệ thống, anh mua nhiều quần áo quá rồi nhỉ?]
[Không thích à?]
[Thích. Nhưng mà tôi thấy nhiều quá.]
[Thích là được, không cần để ý cái khác.]
Kiều Mộng Mộng cong môi cười, cảm giác được tôn trọng thích thật.
Tắm rửa thay quần áo mới xong, cô lại tới siêu thị gần đó mua mấy món đồ dùng hàng ngày, định nghỉ chân ở đây trước rồi tính tiếp.
Mỗi khi làm một chuyện nhỏ, tiếng thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu.
[Dò được cảm xúc vui vẻ khi tắm, kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Dò được cảm xúc thích thú khi ký chủ đi siêu thị, kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Dò được cảm xúc vui vẻ khi ký chủ trang trí nhà cửa. Kinh nghiệm +10, tích phân +10.]
[…]
Một ngày trôi qua, tích phân dần tăng lên, chẳng mấy tổng tích phân đã sắp đạt 1000. Kiều Mộng Mộng dựa vào sofa tò mò hỏi hệ thống:
[Cái này mà cũng dò được à? Sao tôi không cảm nhận được mình có những cảm xúc này?]
Hệ thống nhẫn nại giải thích:
[Não bộ của cô biết đánh lừa nhưng số liệu thì không. Cô thích cái gì, không thích cái gì đều dò được hết. Nhưng não bộ sẽ bị cảm xúc tác động, có tính chủ quan cao, cảm xúc của ký chủ tiêu cực nên đương nhiên không cảm nhận được cảm xúc tích cực nho nhỏ của mình có thay đổi.]
Kiều Mộng Mộng: …
Hình như có lý phết.
Cô quan sát xung quanh chỗ ở mới của mình và những món đồ sinh hoạt cô mới mua, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, mọi hồi ức trong quá khứ cứ níu kéo mãi không thôi khiến cô nằm hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
[Không ngủ được à?] Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng nói khi cô lại lật người lần nữa.
“Ừm.”
[Tôi thắp hương an thần cho cô nhé, để cô ngủ ngon hơn.]
“Được.”
[Đổi hương an thần, mở kỹ năng hỗ trợ giấc ngủ—]
Rất nhanh sau đó căn phòng ngủ thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, mùi rất thơm, Kiều Mộng Mộng thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau tỉnh lại, thông báo của hệ thống vang lên:
[Dò được ký chủ không thức khuya, ngủ một giấc rất ngon. Kinh nghiệm +5, tích phân +5.]
[Hiện tại tổng kinh nghiệm 1091, tổng tích phân 1091, tổng cộng 3082.]
[Điểm tích phân tích nhanh thật! Ngủ sớm dậy sớm cũng tính à?]
[Đúng vậy, ăn uống ngủ nghỉ có quy luật cũng là đang nhiệt huyết yêu đời. Mỗi điều bình thường hàng ngày đều là minh chứng của sự yêu đời.]
Sau đó một tuần, ngày nào Kiều Mộng Mộng cũng ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, đi mua rau cùng các dì hàng xóm, sống cuộc sống rất đơn giản yên ổn, tích phân liên tục tăng, chẳng mấy chốc đã đạt 10000 tích phân.
Kiều Mộng Mộng cũng chẳng bao giờ nhắc tới tự sát nữa.
Ngày tháng trải qua tuy bình thường nhưng cô thật sự đã tìm được niềm vui mấy ngày.
Nhưng chẳng mấy chốc, một từ khóa nhanh chóng nhảy lên hotsearch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro