Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Tặng họ món quá lớn

Mặc Linh Tâm

2024-07-03 13:56:24

[Quyết định được chưa?]

“Ừm.”

Kiều Mộng Mộng điền trường mình chọn xong thì nộp tờ nguyện vọng cho giáo viên.

Thi đại học của người đi làm khác thi đại học bình thường, sau khi được tuyển vào thì không nhất thiết phải học toàn thời gian ở trường, thi đại học của người đi làm có ba loại gồm đào tạo từ xa, thời gian rảnh và nghỉ làm. Ngoài nghỉ làm cần tới trường học cả ngày ra thì hai loại đào tạo từ xa và thời gian rảnh đều tận dụng thời gian rảnh rỗi để học.

Về chuyện này, khi lựa chọn tham gia kỳ thi đại học của người đi làm, hệ thống đã nói rõ và Kiều Mộng Mộng cũng đã suy nghĩ từ trước. So với những người đồng trang lứa, cô đã lỡ mất ba năm cấp ba, cô muốn trải nghiệm một chút thời gian học đại học, hoặc là có thể tìm được thứ mình thật sự yêu thích vào khoảng thời gian đi học này.

Sau khi ra khỏi trung tâm giáo dục thi cử, một chiếc xe sang trọng đậu ngay cạnh Kiều Mộng Mộng, Kiều Mộng Mộng nhìn sang. Người trong xe không phải ai khác mà chính là Kiều Kiến Nam, người anh trai ruột mà cô không muốn gặp nhất.

Lần này Kiều Kiến Nam không nói vòng vo, ra hiệu với vệ sĩ bằng mắt bảo họ lôi cô vào trong xe.

“Các người muốn làm gì!”

Kiều Mộng Mộng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Kiến Nam, vùng vẫy muốn ra khỏi xe nhưng chiếc xe đã bị khóa trái, cô không có cách nào thoát ra được.

“Nếu không phải bố ép thì tao cũng chẳng muốn đưa mày về đâu.”

Kiều Kiến Nam nhìn đi chỗ khác không nhìn cô nữa rồi bảo vệ sĩ lái xe về.

Kiều Mộng Mộng hơi nản lòng, quả thật thành phố Thượng Hải không thể chứa cô được. May mà cô đã điền nguyện vọng xong, có giấy trúng tuyển cô sẽ rời khỏi thành phố Thượng Hải, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ.

[Hệ thống, sao họ lại muốn tôi quay về?]

[Quay về xem thế nào là biết thôi.]

Hệ thống ngừng một lúc rồi nói tiếp: [Tôi cần chút thời gian.]

Kiều Mộng Mộng không hiểu nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Trên đường đi, cô nghĩ rất nhiều chuyện, đột nhiên cô nhận ra rằng người nhà họ Kiều và nhà họ Lục không hề đáng sợ. Trước đây cô tự tay đưa con dao cho họ, chịu đựng họ phớt lờ chà đạp lên lòng tự tôn của mình.

Lần này thì sẽ không có nữa đâu.

Một lần nữa đứng ở cổng biệt thự nhà họ Kiều, Kiều Mộng Mộng có một cảm giác bừng tỉnh như mơ. Cô rời khỏi nhà họ Kiều bốn tháng, bốn tháng nay cô luôn chăm chú làm chuyện mình muốn làm, không còn lo lắng về cảm xúc bối rối nữa, cũng chẳng còn mong đợi hơi ấm của người nhà nữa. Trước đây cô sẽ cảm thấy đau khổ nhưng bây giờ thì lại cực kỳ bình tĩnh.

Mẹ Kiều biết được tin tức cô quay về thì hớt hải chạy ra, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp, giống hệt như lúc mới đón cô về nhà. Thế nhưng mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò đen nhẻm của cô, ánh mắt bà ta vụt qua không phải là đau lòng mà là một tia ghét bỏ.

Kiều Mộng Mộng rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã giỏi nắm bắt cảm xúc của người khác, vì thế khi đó cô đã biết rằng mẹ ruột của mình không hề thích mình như thế này. Cô cố gắng lấy lòng nhưng nhà họ Kiều không cần một cô thiên kim lấy lòng người khác, đáng lẽ ra cô phải tự tin kiêu ngạo, tỏa sáng giống như Kiều Kiêu Nguyệt.

Nhưng thói quen hơn hai mươi năm làm sao có thể dễ thay đổi thế được, cô ra sức học theo dáng vẻ của Kiều Kiêu Nguyệt nhưng lại giống như cóc đi guốc, khỉ đeo hoa, càng ngày càng cách xa hướng làm mọi người yêu thích.

“Mộng Mộng? Mộng Mộng?”

Giọng nói dịu dàng của mẹ Kiều gọi cô quay trở lại từ trong những suy tư, cô ngước mắt lên nhìn mẹ Kiều, người lùi ra sau một bước.

Giọng nói lạnh lùng: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Kiều rồi, gọi tôi quay về làm gì?”

Sắc mặt của mẹ Kiều ngay lập tức tối sầm: “Con nói linh tinh gì thế! Mẹ là người sinh ra con, máu mủ huyết thống của mẹ, con muốn cắt đứt là đứt à?!”

Kiều Mộng Mộng cười: “Nhưng người nói cắt đứt quan hệ là các người, chế giễu đánh đập tôi cứ cũng là các người, bây giờ muốn tôi quay về làm nghĩa vụ hiếu thảo cũng là các người… Đây là người nhà sao?”

Mẹ Kiều bị nghẹn lời.

Mãi mới thốt ra được một câu: “Vậy thì vẫn là do mẹ sinh ra.”

“Nếu không có chuyện gì thì tôi về đây.”

Thật sự thì Kiều Mộng Mộng không muốn dây dưa với họ nữa, lần nào cũng chưa nói được mấy câu đã cãi cọ, cô quay người định rời đi nhưng lại bị bố Kiều vừa bước ra gọi lại.

Bố Kiều cao to uy vũ, dù đã ngoài năm mươi nhưng rất chăm tập thể dục dưỡng sinh nên trông trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi. Mặt ông ta rất nghiêm túc, vừa nhìn một cái đã khiến người ta sợ hãi không thôi.

Trước đây khi nhìn gương mặt đó Kiều Mộng Mộng rất dễ run sợ nhưng lần trước sau khi bị ép cãi nhau, phản ứng sinh lý này đã không còn nữa.

Bố Kiều nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng như tòa núi sừng sững: “Con có quan hệ gì với ông chủ của dinh thự Di Sơn?”

[Quả nhiên là bị họ phát hiện ra rồi.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống nói.

Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Không có quan hệ gì.”

Bố Kiều có vẻ không tin, ánh mắt quan sát cô liên tục, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, thử nhìn ra cái gì đó.

“Không có quan hệ gì mà con ở được trong đó?”

Kiều Mộng Mộng nắm góc áo, bịa bừa một cái lý do: “Bạn tôi giới thiệu.”

“Bạn nào?”

Kiều Mộng Mộng mím môi không đáp.

Kiều Kiến Nam ở bên cạnh đột nhiên siết chặt cánh tay cô, chất vấn: “Bố hỏi mày đấy, nói đi!”

“Anh làm tôi đau đấy!”

Ánh mắt của Kiều Mộng Mộng cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã biến thành một người khác.

“Ta không quan tâm con đã gặp được ai, sau này không được phép qua lại cùng kẻ đó nữa!” Giọng điệu của bố Kiều không dễ phản bác lại: “Ngày mai, con quay lại trường tiếp tục học đi.”

“Tôi không về.” Giọng Kiều Mộng Mộng càng lạnh lẽo.

Bố Kiều bật cười lạnh lùng: “Ta không ngăn cản chuyện con tham gia kỳ thi đại học của người đi làm thì không có nghĩa rằng ta không có ý kiến gì với chuyện này.”

Kiều Mộng Mộng hất hàm đối mắt với ông ta, chẳng còn vẻ rụt rè trước đây.

“Trường tôi thi đỗ là dựa vào sức mình, ông có tư cách gì mà nhúng tay vào? Vì cái quan hệ huyết thống đó à?”

“Ta gọi con quay về không phải để con trả treo với ta.”

Bố Kiều cau mày lại nói thêm: “Con cũng sẽ có cổ phần của nhà họ Kiều.”

Ánh mắt Kiều Kiến Nam dao động, sức trong tay càng mạnh khiến Kiều Mộng Mộng đau tới nỗi kêu lên, đẩy mạnh anh ta ra.

Kiều Mộng Mộng nhìn về phía Kiều Kiến Nam rồi lại nhìn biểu cảm của Kiều Kiêu Nguyệt ở gần đó, trong lòng nảy ra một suy nghĩ.

[Hệ thống, họ không muốn để tôi quay về là nguyên nhân này à?]

[Đúng thế, bố mẹ cô muốn cho cô 20% cổ phần, ban đầu định đợi sau khi cô tốt nghiệp sẽ chuyển cho cô.]

[Họ cũng tốt phết nhỉ.]

[Tốt cái con khỉ! Đây chỉ là lời hứa suông thôi, người họ yêu chỉ có con trai nhưng Kiều Kiến Nam thật sự chẳng biết cố gắng là gì, vì thế mới lấy chuyện này ra để khích anh ta.]

Kiều Mộng Mộng bừng ngộ.

Nghe nói trước khi cô quay về, Kiều Kiến Nam không quấn lấy Kiều Kiêu Nguyệt thì là chạy tới quán bar sòng bài, ngày nào cũng vô công rời nghề. Tới tận sau khi cô tới, anh ta giống như trở thành một người khác, không chỉ liều mạng làm việc ở công ty mà còn coi mệnh lệnh của bố Kiều là tất cả.

Hóa ra là sợ cô cướp mất cổ phần.

[Tại sao không lợi dụng Kiều Kiêu Nguyệt?]

Vừa hỏi xong thì cô đã tự hiểu rõ, anh ta thích Kiều Kiêu Nguyệt, hơn nữa Kiều Kiêu Nguyệt chẳng phải con cái nhà họ Kiều, vì thế không kích thích được anh ta. Nhưng mà cô thì khác, cô không chỉ là máu mủ của nhà họ Kiều mà còn bị Kiều Kiến Nam ghét, vì thế khi bố Kiều nhận ra rằng cô có thể kích thích tới Kiều Kiến Nam thì ông ta đã nghĩ ra ý tưởng này.

Kiều Kiến Nam nghĩ rằng cô sẽ cướp hết mọi thứ nên càng ghét cô hơn.

Mẹ Kiều không hề hay biết chuyện này, bà ta còn tưởng rằng bố Kiều đối xử bình đẳng, tự mình cảm thấy cách cảm động này rất tốt.

Kiều Mộng Mộng cảm thấy người nhà thế này thật là kỳ cục, rõ ràng chẳng hiểu thế nào là yêu mà còn lấy danh nghĩa tình yêu đi làm chuyện tổn thương tới người nhà.

Cô nhìn vào bố Kiều, nói năng hùng hổ: “Tôi nói lại một lần nữa, mọi thứ của nhà họ Kiều, tôi không thèm.”

Lời nói này chọc giận bố Kiều khiến sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.

“Nhốt nó vào phòng, để nó ngẫm nghĩ lại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các vệ sĩ đằng sau túm lấy hai tay của Kiều Mộng Mộng kéo cô vào nhà.

Kiều Mộng Mộng vừa vùng vẫy vừa gào lên: “Bỏ tôi ra! Buông tôi ra!”

[Hệ thống giúp tôi với!]

[Đừng sợ, họ sắp tới rồi.]

[Ai?]

Kiều Mộng Mộng vẫn còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng cánh tay truyền tới một cơn đau nhức sau đó thì ngất lịm đi.

“Xem như sắp xếp xong rồi.”

Bố Kiều lạnh lùng nhìn liều thuốc an thần trong tay của vệ sĩ, mắt hơi híp lại: “Kiến Nam, đưa nó vào.”

Kiều Kiêu Nguyệt trơ mắt nhìn mọi thứ, cô ta vội vã khuyên nhủ: “Bố, như này có phải…”

Bố Kiều liếc nhìn Kiều Kiêu Nguyệt một cái, ánh mắt lạnh nhạt: “Đây là chuyện nhà họ Kiều chúng tôi.”

Sắc mặt Kiều Kiêu Nguyệt ngay lập tức trắng bệch.

Mẹ Kiều kéo vạt áo của bố Kiều, cau mày: “Anh nói cái gì đấy? Nguyệt Nguyệt cũng là người nhà họ Kiều mà.”

Bố Kiều mím môi nhưng không hề khẳng định chuyện này.

“Mẹ ơi, con không sao đâu.” Kiều Kiêu Nguyệt gắng gượng nở nụ cười.

Mẹ Kiều nhìn Kiều Kiêu Nguyệt một cái rồi lại nhìn về phía Kiều Mộng Mộng đang bị kéo đi, ánh mắt ảm đạm.

Nếu như không bế nhầm con thì tốt rồi.

**

Khi Kiều Mộng Mộng tỉnh lại thì đã là một giờ sáng, cuối cùng hệ thống đã liên lạc được với cô.

[Kiều Mộng Mộng! Kiều Mộng Mộng!]

[Tôi nghe thấy rồi.]

[Cuối cùng cũng tỉnh rồi!]

Hệ thống kích động nói: [Họ đã tới rồi, đêm nay chúng ta sẽ rời đi.]

Kiều Mộng Mộng đứng dậy đi về cửa phòng, vặn tay nắm một cái xác nhận rằng cửa đã bị khóa trái, cô thở dài: “Thế này thì ra ngoài kiểu gì?”

[Cửa sổ.]

Hệ thống nói xong thì cạnh cửa sổ vang lên tiếng động rất khẽ. Kiều Mộng Mộng nhìn sang, cửa sổ đột nhiên được mở ra, có mấy người áo đen đã trèo lên.

Kiều Mộng Mộng trợn tròn mắt.

[Người nhện có thật à?]

Hệ thống: …

[Mau đi thôi.]

Kiều Mộng Mộng và người áo đen cùng leo thang xuống. Thang là kiểu gấp, gấp lại xong chỉ còn bằng một cái ô to, rất tiện mang theo.

Người nhà họ Kiều đã say giấc nồng từ lâu, mọi máy quay giám sát đều bị vô hiệu hoá, hệ thống bảo mật cũng bị phá hỏng, vì thế chẳng có ai biết Kiều Mộng Mộng đã leo lên một chiếc xe van màu đen.

Trên xe, hệ thống hỏi Kiều Mộng Mộng: [Kiều Mộng Mộng, cô có dự định gì?]

[Tạm thời chưa nghĩ ra nhưng mà tôi không muốn dây dưa với hai nhà họ Kiều Lục nữa.]

[Vậy thì rời khỏi thành phố Thượng Hải đi.]

[Nhưng mà trước khi đi, tôi gợi ý cô nên tặng cho họ một món quà lớn…]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Số ký tự: 0